Chấp Chưởng Thần Quyền
Chương 369 : Quan rất lớn sao
Ngày đăng: 14:57 18/04/20
- Là Dương Thành làm chỗ dựa cho con?
Nhẫn nại nghe xong lời kể của cha mình, Trần Thiếu Thanh sững sờ, lẩm bẩm:
- Nguyên lai là a Thành…khó trách lần trước con nói cần điều nhiệm làm cục trưởng phân cục công an, hắn lại có vẻ cổ quái, nguyên lai… hắn đã sớm biết ah!
- Thiếu Thanh, người bạn này của con thật không đơn giản.
Nghe thanh âm lẩm bẩm của con mình, Trần Viễn Đông lộ nụ cười tận đáy lòng, nói:
- Cha gọi mẹ con đi mua lễ vật, định đêm nay đi qua tạ…
- Đừng, ngàn vạn lần đừng!
Không đợi cha nói hết lời, Trần Thiếu Thanh đã vội vàng kêu lên:
- Cha, cha đã quên lần trước Dương Thành đến nhà chúng ta, cuối cùng bị cha làm giận rời đi sao?
- Việc này…có liên hệ gì sao?
Trần Viễn Đông chỉ theo thói quen muốn tặng quà cảm tạ, nhưng vừa nghe con mình nói vậy lại chần chờ, lần trước tặng tiền chọc giận người bỏ về, lần này nếu đem lễ vật tặng qua, có phải sẽ làm cương quan hệ không?
- Có liên quan, đương nhiên có quan hệ.
Trần Thiếu Thanh cười khổ nói:
- Nếu chuyện nhà chúng ta đều do Dương Thành nhờ Trầm bí thư giúp đỡ, vậy vì sao hắn không nói với con? Cha, quan hệ giữa con cùng Dương Thành cha không phải không biết, hắn giúp con thuần túy là vì tình hữu nghị, giúp ngài phỏng chừng là vì xem ở tình bạn của con, đêm nay nếu cha cầm lễ vật đi qua, hắn sẽ đem cha oanh ra cửa!
- Không thể nào…
Nghe được lời của Trần Thiếu Thanh, Trần Viễn Đông có chút không quá tin tưởng:
- Đưa tay còn không đánh khuôn mặt người cười đâu, cha mẹ đi qua tặng quà, hắn lại còn đuổi chúng ta đi ra?
- Cha, cha không hiểu con người của Dương Thành.
Trần Thiếu Thanh cười khổ khuyên:
- Càng không hiểu được quan hệ giữa con và hắn, từ thời trung học hắn chưa bao giờ xem con là người ngoài, tử đảng, cha biết cái gì gọi là tử đảng sao?
- Là cái gì?
Trong đầu liên tục tự hỏi nhiều vấn đề, xe đã quay về bệnh viện, cùng nhau xuống xe, Diệp Dương Thành vừa đi vừa cười nói với mợ cùng Ngô Anh Quần.
Diệp Dương Thành biết hiện tại quan trường trấn Bảo Kinh đã nổi lên một trận động đất, nhưng hắn không quản chuyện này, hiện tại việc hắn cần làm là giúp cậu thương lượng thủ tục bồi thường!
Nhưng trong chuyện bồi thường, mẹ hắn lại nảy sinh ý nghĩ khác với mợ của hắn!
- Anh của tôi bị đám lưu manh kia đánh thành như vậy, trong ti vi không phải đã nói có việc bồi thường tinh thần tổn thất sao? Bị dọa dẫm năm trăm đồng, đền năm ngàn tiền thuốc men, hai vạn rưỡi tinh thần tổn thất, thiếu một đồng cũng không được!
Ngô Ngọc Phương nói như đinh chém sắt.
- Dù sao cùng là người trong trấn, làm cương quan hệ thật không tốt lắm.
Mợ cũng có lo lắng của mình, nói:
- Hay là…đừng lấy phí tổn tinh thần tổn thất đi?
- Không được!
Ngô Ngọc Phương lắc đầu:
- Có bốn tiểu lưu manh tham dự dọa dẫm, chia hai vạn rưỡi mỗi tên chỉ hơn sáu ngàn, không cho bọn hắn chút giáo huấn, bọn hắn thật nghĩ nhà chúng ta dễ khi dễ sao?
Thấy mẹ mình lần đầu tiên giữ vững lập trường, Diệp Dương Thành liền bước ra nhắc nhở:
- Mợ, đợi khi tòa án phán quyết, quan hệ còn hòa dịu được nữa sao?
- Vậy…
Mợ ngây ngẩn cả người.
- Mẹ, nghe lời cô đi.
Ngô Anh Quần mở miệng nói:
- Nhưng không cần gia đình mấy tên lưu manh kia trả, chúng ta để pháp viện phán quyết, buộc đám lưu manh kia tự trả tiền!
Diệp Dương Thành kinh ngạc một thoáng, gật đầu khen:
- Ý tưởng không sai, khả năng không cao…