Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 370 : Hắn đây là đang chơi lửa!

Ngày đăng: 14:57 18/04/20


Mãi đến hơn chín giờ tối, các thân thích tụ tập trong phòng bệnh đều lần lượt rời đi, dù sao lúc bảy giờ có công an điều tra tình huống, mọi người đều biết chuyện này xem như được giải quyết, cho nên chỉ ngồi lại thêm chốc lát đã ra về.



Đợi khi toàn bộ gia đình Diệp Dương Thành đều rời khỏi, cậu đang nằm trên giường không nhịn được hỏi mợ:



- Mỹ Trân, em cùng Anh Quần đi theo Dương Thành rốt cục đã đi đâu?



Bởi vì trên đường quay về phòng bệnh Diệp Dương Thành đã dặn dò qua, mợ cùng Ngô Anh Quần đều không nhắc lại chuyện xảy ra ở đồn công an, chỉ hàm hồ nói sự tình đã giải quyết, nói cho mọi người không cần tiếp tục lo lắng.



Bởi vì ở ngay trước mặt các thân thích, Ngô Ngọc Kiến cũng khó thể hỏi thêm điều gì, nhưng lúc này mọi người đã rời đi, hắn đã không nhẫn nhịn được lên tiếng hỏi.



- A Thành dẫn em cùng con đi tìm một tiểu lưu manh đã đánh anh.



Mợ chần chờ một thoáng, cũng không giấu diếm chồng mình, ngồi cạnh giường kể lại:



- Sau đó mang theo tiểu lưu manh đến đồn công an, phó đồn trưởng công an thật sự là anh rể của tiểu lưu manh kia, ban đầu hắn…ân…dù sao là hắn muốn thiên vị cậu em vợ của hắn, sau đó…



Mợ đem những chuyện đã xảy ra kể lại cho cậu nghe qua, lúc này mợ cảm khái nói:



- A Thành thật giỏi, anh không thấy được lúc đó a Thành thật uy phong…



- Đúng đó cha.



Ngô Anh Quần còn lưu trong phòng bệnh liên tục gật đầu:



- Vừa rồi anh họ thật ngưu bức! Phó đồn trưởng họ Chi kia còn quỳ trước mặt anh họ, cha đoán anh họ nói thế nào?



- Nói thế nào?



Bị lời kể của mợ làm đầu óc có chút mộng, cậu theo bản năng hỏi một câu.



- Hắc hắc…



Tâm tư khoe khoang chiếm được thỏa mãn, Ngô Anh Quần cười hắc hắc quét mắt nhìn trong phòng bệnh, tiến lên cầm lấy một hộp thuốc rỗng, lại nhìn chị của mình là Ngô Lan Lan vẫy tay:



- Chị, chị lại đây phối hợp em một chút được không?



Ngô Lan Lan kỳ quái nhìn thoáng qua em trai của mình, cũng không cự tuyệt, đi tới, nghe theo lời Ngô Anh Quần giơ hộp thuốc ngồi xổm xuống…



- Khụ khụ!



Ngô Anh Quần ho khan một tiếng, đem lực chú ý của cha mẹ hấp dẫn qua, hắn điều chỉnh một chút diễn cảm trên mặt, học đủ bộ dáng của Diệp Dương Thành, chậm rãi tiến lên một bước, cầm lấy hộp thuốc trong tay Ngô Lan Lan, sau đó làm ra thần sắc thản nhiên, nói:



- Vừa rồi tôi đã cho anh cơ hội, là chính anh không biết quý trọng, trên thế giới này không có bán thuốc hối hận, khi anh quyết định phạm pháp rối loạn kỷ cương, kết cục của anh đã sớm chú định rồi…



Ngô Anh Quần nỗ lực học theo, nhưng chỉ học được một phần bộ dáng mà thôi, mà hành động này của hắn cũng không chọc cười Ngô Ngọc Kiến, ngược lại khi nghe con trai thuật lại câu nói của Diệp Dương Thành, hắn ngơ ngác nói:



- Lời này nghe thế nào…
Ngô Ngọc Phương bật cười nói.



- A…ha ha…



Gãi gãi đầu, Diệp Dương Thành cười ngượng ngùng.



Ngay khi hắn định đi dán câu đối tết, ngoài cửa truyền vào thanh âm quen thuộc:



- Dương Thành, cậu có ở nhà không?



- Ách…



Nghe thanh âm kia, Diệp Dương Thành thoáng ngẩn người, sau đó lộ ra ý cười, lớn tiếng đáp:



- Ở nhà! Cậu đợi một chút!



- Là ai vậy?



Mẹ hắn tò mò hỏi.



- Là Thiếu Thanh đã về.



Diệp Dương Thành trả lời, liền bổ sung:



- Mẹ, con ra ngoài một lát nha?



- Đi thôi.



Vừa nghe là Trần Thiếu Thanh, mẹ hắn cũng không nói thêm lời gì, chỉ gật đầu cười:



- Tối nay là cơm tất niên, nhớ rõ sớm về ăn cơm!



- Dạ, đã biết.



Diệp Dương Thành nhanh chóng gật đầu, vỗ vỗ đầu Nhung Cầu, cười hắc hắc:



- Đi, đi giết đại cục trưởng của chúng ta một chút…



Cùng lúc đó, trong một ngôi nhà tại Hàng Châu, Phó Diệc Chi đang cầm một phần báo cáo mới nhất đứng trước bàn làm việc, cau chặt mày, trên mặt chất đầy vẻ âm mai.



- Ba!



Nặng nề đem báo cáo ném lên bàn, tiếng rít gào trầm thấp vang vọng tòa lầu:



- Đáng chết, hắn đây là đang chơi lửa!