Chấp Chưởng Thần Quyền
Chương 4012 : Nhìn thấy ghê người (Hạ)
Ngày đăng: 14:57 18/04/20
Diệp Dương Thành điều khiển con ong vàng nhảy lên nhảy xuống biểu thị gật đầu, nói tiếp:
- Đương nhiên là thật, các người đừng ở lại trên thế gian nữa, hãy đầu thai đi, ngoài ra...
Giọng nữ trong trẻo trở nên hoang mang:
- Mẫu thân của ta đã đi.
Thanh âm nhẹ nhàng truyền vào tai Diệp Dương Thành:
- Phụ thân của ta bị người Nhật Bản đánh chết rồi... Mới rồi ta... Ta muốn đi cùng mẫu thân nhưng ta không chui vào được, không chui vào được, hu hu...
Tiếng nức nở thê lương quanh quẩn bên tai Diệp Dương Thành.
Nghe nữ quỷ nói, lòng Diệp Dương Thành máy động hỏi:
- Nàng là dị nhân?
Nữ quỷ nức nở hỏi:
- Dị nhân là cái gì?
Diệp Dương Thành ngần ngừ:
- Tức là...
Một lát sau Diệp Dương Thành giải thích rằng:
- Là người nắm giữ năng lực người bình thường không nên có.
Nữ quỷ tiếp tục khóc:
- Hu hu...
Nữ quỷ nghẹn ngào nói:
- Vậy có... Có thể thấy... Thấy ánh sáng trắng trong không khí người khác không thấy có tính không?
Diệp Dương Thành ngây người:
- Ánh sáng trắng người khác không thấy?
Diệp Dương Thành không quá chắc chắn nói:
- Có lẽ tính.
- Ngươi... Ngươi nói sẽ trả thù cho ta và mẫu thân...
Thấy sĩ quan thượng úy, Beane xuống xe, hiếm khi tâm tình Roberts trung tá vui vẻ nên đùa với hai người:
- Nếu các người có hứng thú với xác chết thì vào thử xem?
Mặc dù câu đùa không vui chút nào.
Sĩ quan thượng úy, Beane rùng mình nghe Roberts trung tá nói.
Beane cười gượng:
- Có lẽ... Chúng ta thích hợp một mình giải quyết vấn đề sinh lý hơn...
Roberts trung tá, Torres thiếu tá, hai nam nhân da trắng khác sửng sốt nghe Beane nói, sau đó cười phá lên.
Torres thiếu tá gật đầu, nói:
- Vậy các người còn đứng đây làm gì?
Sĩ quan thượng úy, Beane bất đắc dĩ nhìn nhau một, hai người hành lễ với bốn người Torres thiếu tá rồi lên xe đi.
Cố tình lúc này Roberts trung tá ra vẻ bất đắc dĩ nói sau lưng sĩ quan thượng úy, Beane:
- Bốn người chúng ta chỉ có ba chiếc xe, có phải hơi thiếu chỗ?
Beane, sĩ quan thượng úy đang mở cửa xe bỗng chốc cứng người, vô cùng bất đắc dĩ hít sâu sau đó mỉm cười.
Beane ngoái đầu nói:
- Nếu Roberts trung tá không ngại thì hãy lái chiếc xe này...
Roberts trung tá bí hiểm nhìn Beane:
- A? Vậy còn các người thì sao?
Roberts trung tá híp mắt nhìn trời đổ mưa ngày càng lớn, tỏ vẻ lấy lmà lạ nhìn sĩ quan thượng úy, Beane.
Roberts trung tá hỏi:
- Chẳng lẽ các ngươi muốn rèn luyện trong thời tiết quái quỷ này?
Beane không biết gã đã làm gì đắc tội Roberts trung tá, nhưng gã hiểu rõ rằng điều duy nhất gã có thể làm đó là nhún nhường, hết sức nhẫn nhịn.
Beane gượng ép nặn ra nụ cười, gật đầu, nói:
- Vâng thưa Roberts trung tá, ta nghĩ chúng ta nên rèn luyện một phen, có lẽ chạy việt dã trong thời tiết thế này cũng là kiểu rèn luyện không tệ.