Chấp Chưởng Thần Quyền
Chương 432 : Thủ đoạn bạo lực cộng thêm hăm dọa uy hiếp
Ngày đăng: 14:58 18/04/20
- Như thế nào? Có năng lực gì mới kích phát ra không?
Nghe Diệp Dương Thành hỏi câu đầu tiên khiến đôi mắt sáng rực của Nhung Cầu vụt tắt, đầu ngẩng cao gục xuống.
Diệp Dương Thành nhìn phản ứng của Nhung Cầu thì hơi bị thất vọng, hắn định an ủi nó vài câu, cho nó nuốt linh châu tiếp thì nghe thanh âm thô ráp như vật gì ma sát vào nhau vang bên tai.
- Xin... Xin lỗi chủ nhân, Nhung Cầu rất vô dụng.
Diệp Dương Thành bản năng xua tay:
- Không sao, một lần không được thì...
Diệp Dương Thành lấy lại tinh thần, ngơ ngác nhìn Nhung Cầu.
Diệp Dương Thành trợn mắt há hốc mồm:
- Ngươi... Vửa rồi là ngươi nói chuyện?
Nhung Cầu ngước đầu to lên, biểu tình buồn bực nói:
- Chủ nhân, có phải thanh âm của Nhung Cầu rất khó nghe không?
Đúng là khó nghe, khó nghe hơn cả giọng vịt cồ, nhưng lọt vào tai Diệp Dương Thành thì không khó nghe chút nào. Thanh âm dễ nghe hơn cả tiên nhạc.
Lại nghe thấy Nhung Cầu nói chuyện, Diệp Dương Thành mừng như điên khom người vỗ mạnh lưng nó.
Diệp Dương Thành cười to bảo:
- Tiểu tử giỏi, ngươi giỏi!
Diệp Dương Thành biết rõ Nhung Cầu mở miệng nói chuyện đại biểu cho cái gì, đặc biệt trí tuệ của nó không thấp.
Nhung Cầu được Diệp Dương Thành khen thì hơi xấu hổ, ấp úng không nói chuyện.
Diệp Dương Thành đặt Nhung Cầu xuống đất lại, nó ngại ngùng nói:
- Chủ nhân, sau này Nhung Cầu sẽ tìm cách thay đổi thanh âm lại.
Thanh âm chói tai, khàn khàn cũng không thể xóa nhòa vui sướng vì nghe được giọng của Nhung Cầu.
Diệp Dương Thành quay đầu nhìn hoàn cảnh xung quanh, hắn vuốt đầu Nhung Cầu, hỏi:
- Ngươi có một trong những năng lực đặc biệt cường hóa chung cực là thống ngự vạn thú, hãy nói đại khái về năng lực này cho ta biết.
Diệp Dương Thành cười to bảo:
- Khi đó ngươi đã có bước đầu mở linh trí, ít ra có phán đoán nhất định.
Diệp Dương Thành không hiểu tại sao Diệp Dương Thành vui vẻ như vậy, nhưng hắn cười làm nó thấy khó hiểu, cũng cười theo. Ai nhìn thấy cảnh tượng chắc sẽ hét to yêu quái rồi té xỉu.
Giờ phút này, Diệp Dương Thành không suy nghĩ nhiều. Sau khi biết được nhiều tin tức từ Nhung Cầu, hắn hoàn thiện bổ sung thêm ý tưởng trước đó của mình. Diệp Dương Thành đứng sờ cằm suy tư, hơn mười phút sau mới quyết định.
Diệp Dương Thành cúi đầu nhìn Nhung Cầu, vỗ đầu chó to nói:
- Đi.
- A?
Nhung Cầu kinh ngạc hỏi:
- Chủ nhân, đi đâu?
- Đi đâu?
Diệp Dương Thành mới nhấc chân trái lên lại đặt xuống, cười với Nhung Cầu:
- Đi laàm iệc chính đáng, dù sao không phải mang ngươi đi ăn tiệc thịt bò phải rồi, sau này ngươi không được mở miệng nói chuyện. Nếu không được ta cho pháp thì ngươi chỉ có thể sủa.
Nhung Cầu ủ rũ lên tiếng:
- À...
Nhung Cầu đi theo sau lưng Diệp Dương Thành xuống núi.
Phó Diệc Chi đứng trong văn phòng của mình, tay phải giơ ngang. Một nam nhân hơn ba mươi tuổi đứng trước mặt Phó Diệc Chi, nói đúng hơn là một nam nhân hơn ba mươi tuổi trợn tròn mắt, biểu tình khó tin nhìn gã.
Mặt nam nhân hơn ba mươi tuổi trắng bệch, cơ thể run rẩy nhìn Phó Diệc Chi. Ánh mắt, biểu tình đó như nhìn thấy quỷ, làm nam nhân hơn ba mươi tuổi kinh khủng, không tin nổi.
Phó Diệc Chi thì bình tĩnh nhìn nam nhân hơn ba mươi tuổi, thản nhiên nói:
- Trước tiên tặng ngươi một lời khuyên, chuyện không nên nói tuyệt đối đừng nói.
Phập xoẹt!
Phó Diệc Chi rút mạnh chủy thủ đâm vào tim nam nhân hơn ba mươi tuổi ra, máu phun tung tóe nhuộm đỏ áo sơ mi trắng của Phó Diệc Chi. Nam nhân hơn ba mươi tuổi bị chủy thủ đâm thủng tim liên tục lùi hai bước, trợn tròn mắt, biểu tình không cam lòng ngã xuống.