Chấp Chưởng Thần Quyền
Chương 4391 : Muốn sống không được muốn chết không xong (Thượng)
Ngày đăng: 14:58 18/04/20
Mặc kệ đám thuộc hạ rơi vào tay cảnh sát, hay trung tâm xử lý sự kiện siêu tự nhiên đều không phải tin tốt cho Đổng Trường Xuân. Nó là tin tức khiến Đổng Trường Xuân tuyệt vọng.
Mỗi khi mất liên lạc với một người, không thể xác định đối phương sống hay chết là tâm tình của Đổng Trường Xuân lại tệ một phần. Ban đầu Đổng Trường Xuân có thể an ủi mình đây chỉ là ngoài ý muốn, nhưng...
Theo thời gian trôi qua, từng thuộc hạ mất liên lạc, Đổng Trường Xuân kinh hoàng, mất kiên nhẫn chờ đợi tiếp. Đổng Trường Xuân cắn răng định rời khỏi tòa nhà, mang theo vốn liếng tích lũy nhiều năm bỏ trốn thì sau lưng vang lên giọng Chung Tú Tuệ lạnh băng.
- Làm việc sao rồi?
Cửa sổ đã đóng kín, khóa trái đột nhiên có giọng nói làm Đổng Trường Xuân sợ bay mất hồn vía, suýt đánh rơi di động cầm trong tay. May mắn Đổng Trường Xuân nhanh tay miễn cưỡng cầm chắc điện thoại. Đổng Trường Xuân cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, quay người, chậm rãi quỳ xuống.
Đổng Trường Xuân dập đầu ba cái:
- Thánh nữ bình an.
Chung Tú Tuệ không thèm nhìn Đổng Trường Xuân quỳ lạy, giọng lạnh băng không chứa chút cảm xúc vang lên:
- Ta không muốn lặp lại làn thứ hai.
Chủy thủ kỳ lạ trong tay Chung Tú Tuệ làm Đổng Trường Xuân sợ teo tim.
Nhưng nói sao thì Đổng Trường Xuân là đại ca nho nhỏ của một thế lực hắc ám cao cao tại thượng lớn lớn. Hơn mười năm gió mưa đủ rèn luyện Đổng Trường Xuân, tuy lúc này gã sợ chết khiếp nhưng biểu tình không lộ ra sơ hở.
Đổng Trường Xuân cố gắng khống chế tâm tình sợ hãi, nhỏ giọng nói:
- Bẩm thánh nữ, mọi kết hoạch thuận lợi. Nhưng có một số mục tiêu và tư liệu hơi khác nhau, bọn họ đang tra tìm, nếu không có gì bất ngờ...
Không đợi Đổng Trường Xuân nói hết, Chung Tú Tuệ lạnh lùng ngắt lời gã:
- Ngươi không có vốn liếng xảy ra chuyện bất ngờ. Nhớ kỹ, ngươi chỉ có thời gian hai ngày.
- Trước chiều mai nếu ngươi không thể giết hết tất cả thì... Ngươi và đám thuộc hạ phế vật không cần sống trên thế giới này nữa.
Ngô Ngọc Phương nghĩ lại mà run, nhưng trước mặt bằng hữu, nàng không muốn tỏ ra yếu đuối.
-... Ngươi không thấy đâu, hai người kia bị hai con chó hoang nhếch nhác cắn đứt cổ, tình hình máu me bảo đảm ngươi xem xong khó ngủ ba tháng.
Ngô Ngọc Phương chỉ có thể dùng giọng điệu đùa giỡn nói ra:
- Đặc biệt sau khi hai nam nhân bị cắn chết có hai khẩu súng rơi bên cạnh, biết không? Đó là súng ngắn thật sự!
- Hai nam nhân kia làm gì vậy?
Một nữ nhân trung niên có quan hệ rất tốt với mẫu thân của Diệp Dương Thành kinh kêu:
- Mang theo súng bên người? Còn hai con chó kia có bị người bắt không?
- Ngươi không xem ti vi sao? Trừ cảnh sát mang súng làm lính ra, còn lại hoặc là sát thủ hoặc xã hội đen, tóm lại không phải người tốt.
Ngô Ngọc Phương trả lời:
- Còn hai con chó thì người ta đều thảo luận không chừng là chó cảnh sát chạy ra.
Trong lúc Ngô Ngọc Phương dùng cách kể chuyện giảm bớt cảm xúc căng thẳng thì giọng Diệp Hải Trung lo lắng từ ngoài cửa vọng vào:
- Ngọc Phương, nàng có sao không?
Rất nhanh, phụ thân Diệp Hải Trung chạy vào phòng, thấy thê tử cắn hạt dưa và nữ nhân trung niên, gã ngây người.
Diệp Hải Trung kinh ngạc hỏi:
- Chẳng phải nàng nói...