Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 4392 : Muốn sống không được muốn chết không xong (Hạ)

Ngày đăng: 14:58 18/04/20


Thấy Diệp Hải Trung đẩy cửa bước vào, nữ nhân trung niên biết chuyện đứng dậy:



- Ô, Hải Trung đã về?



Nữ nhân trung niên cười nói:



- Vậy được rồi, hai người từ từ trò chuyện đi, ta phải về nấu cơm cho bọn nhỏ.



Thấy nữ nhân trung niên đứng dậy, trong lòng Diệp Hải Trung lo lắng, lễp hép nói mấy câu giữ lại:



- Sao đi mau vậy? Ngồi chơi chút nữa đã.



Nhưng nữ nhân trung niên dứt khoát cười rời đi.



Ngô Ngọc Phương đứng dậy tiễn bằng hữu ra cửa, sau đó đóng cửa phòng lại, tựa vào kính thủy tinh thở hổn hển.



- Má ơi, sợ chết cha.



Diệp Hải Trung nghe thê tử nói, lại nghĩ đến biểu hình cắn hạt dưa nhẹ nhàng của nàng, gã biết ngay trong bụng Ngô Ngọc Phương nghĩ gì.



Diệp Hải Trung bật cười hỏi:



- Sĩ diện khổ thân.



Nhưn nói sao thì đây chỉ là sợ bóng sợ gió.



Hai vợ chồng ở trong nhà an ủi nhau, bọn họ không biết có bảy, tám cặp mắt nhìn hết từng hành động, bao gồm cảnh Ngô Ngọc Phương ồn ào trong ngực Diệp Hải Trung.



Hơn mười một giờ khuya, các ngôi nhà lục tục tắt đèn nghỉ ngơi, trong tòa nhà hành chính công ty trách nhiệm hữu hạn tập đoàn giải trí Cửu Diệu, Yên Đài thị tỉnh Sơn Đông vẫn sáng ngọn đèn. Có nhiều nam nhân mặc đồ tây đen đi ra đi vào, cảnh tượng bận rộn.



Tầng mười hai cao ốc, văn phòng vốn thuộc về đổng sự trưởng kiêm tổng giám đốc Đổng Trường Xuân. Chung Tú Tuệ ngồi trên ghế không nói tiếng nào, không nhúc nhích một chút. Chung Tú Tuệ ngồi yên tại chỗ tựa hòn đá.
- Ha ha ha ha ha ha! Hiện tại ngươi nên biết tại sao những người đó biến mất khung xương rồi đi?



Đổng Trường Xuân gào rú:



- A... Ma nữ... Ngươi là ma nữ... A!



- Ha ha ha ha ha ha!



Tiếng cười kỳ dị chói tai mà âm u vang vọng trong văn phòng trang trí xa hoa, xen lẫn tiếng hét the thé. Chủy thủ của Chung Tú Tuệ tung bay trên dưới, nhét từng miếng thịt trên người Đổng Trường Xuân vào miệng nàng.



Không biết Chung Tú Tuệ dùng bí pháp gì mà Đổng Trường Xuân bị cắt thịt chẳng những không đau ngất xỉu ngược lại càng lúc càng tỉnh táo, tiếng gào rú liên tiếp, thanh âm vang càng lúc càng lớn. Khiến người thấy kỳ lạ là mặt Đổng Trường Xuân đỏ rực, đùi bị cắt da thì trắng bóc. Chung Tú Tuệ cắt bao nhiêu miếng thì không một giọt máu rơi xuống đất.



Rất nhanh một chân của Đổng Trường Xuân bị Chung Tú Tuệ cắt còn khung xương, trắng tinh khiết, không có chút màu đỏ nào. Như thể máu toàn thân Đổng Trường Xuân đều dâng lên nửa người trên không chảy xuống dưới.



Chung Tú Tuệ nhìn chân Đổng Trường Xuân đã mất da thịt, lộ biểu tình say mê:



- Lại một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.



Chung Tú Tuệ vuốt ve xương trắng, phớt lờ Đổng Trường Xuân thê thảm gào rú.



Chung Tú Tuệ lẩm bẩm:



- Đáng tiếc... Ta đã ăn no.



- Thánh... Thánh nữ...



Nghe Chung Tú Tuệ lẩm bẩm, chút lý trí còn sót lại thúc giục Đổng Trường Xuân mở miệng van xin. Đổng Trường Xuân mới la hai chữ thánh nữ thì Chung Tú Tuệ bỗng đứng dậy, ánh mắt kỳ lạ nhìn khuôn mặt gã đỏ rực. Ánh mắt của Chung Tú Tuệ làm Đổng Trường Xuân như rơi vào hầm băng, lạnh từ đầu đến chân.



Không đợi Đổng Trường Xuân mở miệng nói thêm câu nào, Chung Tú Tuệ nhẹ phất tay phải huơ chủy thủ kỳ lạ. Không cần Chung Tú Tuệ mở miệng hay làm động tác gì, khi nàng ngừng huơ chủy thủ, cửa phòng đóng kín bị đẩy ra. Tám nam nhân vạm vỡ cao trên một thước chín ùa vào văn phòng.