Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 472 : Tao đánh mày thì thế nào!

Ngày đăng: 14:59 18/04/20


Hiểu rõ điểm này, nghĩ thông suốt vị trí của mình hiện tại, lại nghĩ tới đồ vật mình giấu trong túi…trái tim Vương Tuệ Tuệ hạ quyết tâm, ánh mắt thẳng tắp nhìn Chu Vệ Quân, không tránh không né, vững vàng ở nguyên chỗ cũ.



Vương Tuệ Tuệ không biết vừa rồi Chu Vệ Quân ra ngoài uống rượu, giờ phút này tuy thần trí chưa đến mức hồ đồ, nhưng lại nằm trong trạng thái dễ dàng xúc động nhất, từ sau khi kết hôn Vương Tuệ Tuệ bị hắn đè ép gắt gao, bây giờ lại dùng loại ánh mắt “tôi không sợ anh” nhìn hắn, điều này làm cho hắn cảm thấy phi thường mất mặt, ngay trước mặt mọi người lại giống như bị Vương Tuệ Tuệ đánh cho bạt tai.



Nếu không đánh trả hắn cảm thấy mình thật mất mặt, vì thế hắn căm tức cầm gậy trúc đi thẳng tới chỗ nàng.



- Tiện nhân, xem hôm nay lão tử có đánh chết mày hay không.



Hắn lớn tiếng giận dữ mắng, đẩy ra mấy anh em họ vốn vờ vịt ngăn cản, rất nhanh đã đi tới cách Vương Tuệ Tuệ chưa đầy ba thước, trong miệng mắng to, cả người mùi rượu.



Nhìn thấy Chu Vệ Quân xông tới, dù đã đến ngay trước mặt của mình nhưng Vương Tuệ Tuệ không hề có ý tránh né, nhưng nàng cũng không trầm mặc, nhìn hắn hô:



- Anh rốt cục có từng xem tôi là vợ anh hay không?



- Vợ? Phi!



Khí thế của Chu Vệ Quân không giảm, dừng cách người Vương Tuệ Tuệ chừng một thước, phun nước bọt vào mặt Vương Tuệ Tuệ, thần tình chán ghét:



- Chỉ mày? Mày cũng không tự soi gương xem bộ dáng của mình, con mẹ nó cho dù mày có đi ra ngoài bán, cũng là mặt hàng không ai muốn, tao lại để ý mày?



Vương Tuệ Tuệ cố nén cơn giận trong lòng mình, cố gắng duy trì bình tĩnh mặt ngoài, cũng không đưa tay lau nước bọt trên mặt, nàng chảy nước mắt:



- Nếu anh không thương tôi, vậy tại sao anh còn muốn lấy tôi?



- Ha ha ha…đàn bà ngu xuẩn, cưới mày là yêu mày sao? Tao phi!



Chu Vệ Quân lại phun nước bọt lên người Vương Tuệ Tuệ, chỉ nghe hắn cười to nói:



- Nếu không nhìn thấy mày có của hồi môn là chiếc xe kia, con mẹ nó mày rửa chân cho tao cũng không có tư cách, tao sao lại yêu mày? Quả thật là chuyện cười.



- Nếu như vậy tôi cũng không cần nói thêm lời gì với anh.



Vương Tuệ Tuệ hít sâu một hơi, chậm rãi nói:




Chu Vệ Quân bị người Chu gia ngăn cản, dùng gậy trúc đánh người cũng được, ly hôn cũng xong, bọn hắn chỉ không muốn trả lại tiền cùng xe cho Vương Tuệ Tuệ mà thôi, không đến nỗi tai nạn chết người, nhưng hiện tại Chu Vệ Quân xách dao, sự tình đã vượt qua sự dự liệu của bọn họ.



Chu Vệ Quân bị ngăn lại, rốt cục Vương Tuệ Tuệ nhận ra tình hình nghiêm trọng, cố nén đau đớn trên người, nàng giãy dụa bật dậy, thừa cơ hội Chu gia ngăn trở hắn, lảo đảo chạy ra khỏi nhà.



Vương Tuệ Tuệ chạy trốn làm người của Chu gia khẩn trương, nhốt trong nhà đánh người còn chưa tính, nếu chuyện này làm ra bên ngoài, bọn hắn biết nhà mình đuối lý, hơn nữa lời hăm dọa khởi tố của Vương Tuệ Tuệ làm bọn hắn cảm thấy bất an.



Giờ phút này nhìn thấy nàng bỏ chạy, bọn hắn luống cuống, buông lỏng tay Chu Vệ Quân, đại bá tức giận giậm chân, cả giận nói:



- Còn đứng ngây đó làm gì? Truy ah!



- Nga nha…



Hơn mười người Chu gia lúc này mới hồi phục lại tinh thần, buông Chu Vệ Quân nhanh chân chạy ra cửa đuổi theo Vương Tuệ Tuệ.



Lúc này Chu Vệ Quân điên khùng cầm dao cười ha ha:



- Dâm phụ, mày chạy ah, mày chạy tới chân trời góc biển tao cũng muốn giết mày!



Dứt lời hắn cầm dao đuổi theo.



Bụng của Vương Tuệ Tuệ đã sớm nổi lên, thân hình lại hơi mập, chạy như vậy thập phần bất lợi cho đứa bé trong bụng, nhưng nàng biết Chu Vệ Quân đã điên rồi, nếu nàng không chạy hai mẹ con nàng chỉ sợ nguy hiểm tính mạng.



Nàng vốn đã bị thương, máu tươi tràn ra ướt cả áo bầu, vẫn liều mạng chạy băng băng dưới trời chiều…



Người Chu gia theo sát phía sau, đuổi theo một phụ nữ có thai, sau lưng còn có một nam nhân cầm thái đao truy đuổi tới.



Trường hợp này lập tức gây chú ý cho nhiều người, nhưng không ai đứng ra ngăn cản.



- Di, đó không phải Tuệ Tuệ sao?



Ngô Ngọc Phương đang cầm bó rau đi ra khỏi chợ chợt thấy Vương Tuệ Tuệ đẫm máu chạy qua trước mặt mình, sau thoáng ngây người bà liền ném giỏ rau, vội vàng chạy theo…