Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 4741 : Xem hắn còn có thể vô sỉ tới mức độ nào (Thượng)

Ngày đăng: 14:59 18/04/20


Tính cách bao che khuyết điểm của Diệp Dương Thành, chẳng những nhóm linh bộc thần sử đều hiểu biết, ngay cả Nhung Cầu cũng hiểu được rõ ràng, động tới người của hắn…Quả thật không khác gì là muốn chết!



Mà đối với Diệp Dương Thành mà nói, hắn xem trọng Vương Tuệ Tuệ, dù sao nàng là nhân viên của hắn, không ai được động nàng, dù là thiên vương lão tử cũng không được!



Nếu như nói Chu gia lấy đi đồ cưới, nhưng đối đãi tốt với Vương Tuệ Tuệ, Diệp Dương Thành cũng sẽ không nhúng tay vào việc nhà của nàng, nhưng hiện tại Chu gia lấy được đồ cưới nhưng lại ngược đãi nàng đầy thương tích, ngay cả nhi đồng cũng có thể không giữ lại được…



Đừng nói quan hệ bạn thân giữa hắn cùng nàng, cho dù là người xa lạ, Diệp Dương Thành cũng tuyệt đối không trơ mắt mà nhìn, trước kia hắn làm việc thiện có lẽ vì công đức huyền điểm, nhưng hiện tại hắn có ý nghĩ khác hẳn.



- Sưu…



Tốc độ xe càng lúc càng nhanh, hắn hoàn toàn không hề nhìn tới cameras giao thông chụp ảnh xe mình.



Vào lúc này, bên trong phòng cấp cứu bệnh viện trấn Bảo Kinh…



Vương Tuệ Tuệ hoàn toàn hôn mê sâu, nữ bác sĩ chủ trị nhìn vết thương ghê người trên thân thể nàng, không khống chế được cảm xúc thấp giọng mắng:



- Đây là tên hỗn đản lòng dạ hiểm độc nào đã hạ thủ, đây là một con người, còn là một phụ nữ có thai, không phải súc sinh ah…



- Cho dù là súc sinh cũng không nên ngược đãi như vậy đi.



Một tiểu hộ sĩ rửa sạch vết thương trên người Vương Tuệ Tuệ, không nhịn được bổ sung một câu:



- Xuống tay quả thật là không phải người!



- Trước tiên xử lý tốt vết thương trên người nàng, động tác nhanh một chút.



Nữ bác sĩ cau mày, nói:



- Phải toàn lực bảo trụ đứa bé trong bụng nàng, nhanh!



Mọi người đều bận rộn, không ai chú ý tới mí mắt Vương Tuệ Tuệ chợt run rẩy…



Đèn mổ đột nhiên hiện ra một luồng điện trong suốt, dùng tốc độ mà người thường không thể nhìn thấy sưu sưu rơi xuống đầu Vương Tuệ Tuệ, nhanh chóng dung nhập vào làn da của nàng, sau đó vô ảnh vô tung biến mất.



Công tác cấp cứu vẫn đang khẩn trương, đèn mổ bắn ra luồng điện ngày càng thêm dày dặc…



Đợi khi cấp cứu chấm dứt, trên trán Vương Tuệ Tuệ hiện ra một đạo ánh sáng, mơ hồ ẩn hiện bên dưới trán, rất nhanh liền khuếch tán, cuối cùng mất đi bóng dáng.




- Phải…anh lớn hơn tôi vài tháng.



Tuy rằng toàn thân tổn thương, nhưng tính cách Vương Tuệ Tuệ cũng không thay đổi bao nhiêu, nghe hắn hỏi liền trừng mắt nói:



- Sau này tôi có phải nên sửa miệng gọi anh là ca ca nuôi không?



- Khụ…nhét thêm chữ “nuôi” thật khó nghe.



Diệp Dương Thành ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói:



- Trực tiếp gọi ca ca đi, từ nhỏ tôi không có em gái, bao nhiêu tuổi lại có thêm em gái kỳ thật không tệ lắm.



- Ha ha…



Vương Tuệ Tuệ khẽ cười một tiếng, sắc mặt nghiêm nghị:



- Từ nhỏ tôi cũng không có ca ca, lớn như vậy có thêm ca ca kỳ thật cũng rất tốt.



- …



Diệp Dương Thành lật mắt, bại trận.



Hắn đứng dậy, nhìn mẹ mình, nói:



- Mẹ, giờ này không còn sớm, mẹ nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi đi, tối nay con ở lại đây là được rồi, mẹ xem thế nào?



- Vậy…được rồi.



Ngô Ngọc Phương cũng không do dự quá lâu, nghĩ nghĩ lại gật đầu, nói:



- Sáng mai mẹ đôn canh gà cho Tuệ Tuệ, cùng mang qua đây.



- Cần con đưa mẹ về không?



Diệp Dương Thành cười hỏi.