Chấp Chưởng Thần Quyền
Chương 4791 : Đừng cho rằng tôi không đánh đàn bà (Thượng)
Ngày đăng: 14:59 18/04/20
Tức giận mắng một tiếng, hắn nâng chân phải hung hăng đá vào bụng Chu Vệ Quân, một cước đá bay hắn hơn hai thước xa, hung hăng suất trên mặt đất, căn bản không hề có tâm tình liếc mắt nhìn hắn, lại đưa mắt nhìn qua trên người Chu gia đại bá đang nghẹn họng nhìn trân trối…
Sửa sang lại quần áo có chút xộc xệch, hoàn toàn thu liễm khí tức tức giận, trên mặt Diệp Dương Thành hiện lên nụ cười thản nhiên, bước qua đầu Chu Vệ Quân đang nằm rên rỉ dưới đất, chậm rãi đi về hướng Chu gia đại bá.
- Mày…mày muốn làm gì…
Hành động của Diệp Dương Thành làm Chu gia đại bá hoảng sợ, cái gọi là mềm sợ cứng, cứng sợ ngang, ngang sợ liều mạng, giờ phút này Chu gia đại bá thật sự sợ hãi.
Diệp Dương Thành chậm rãi đi tới gần hắn, hắn nuốt nước bọt lui từng bước ra sau, trong ngày thường tràn đầy uy phong nói một không hai trong Chu gia, tựa hồ nháy mắt đã biến mất vô ảnh vô tung.
Mà Diệp Dương Thành, đi tới cách hắn chừng hai thước, dừng chân, hỏi:
- Ông, chính là Chu gia đại bá?
Trong lòng Chu gia đại bá tràn đầy bất an, giờ phút này không tiếp tục thối lui, đưa mắt nhìn qua Chu Vệ Quân, nuốt nước bọt ưỡn ngực:
- Đúng thì thế nào?
- Chẳng ra gì.
Diệp Dương Thành lộ dáng tươi cười, lắc đầu:
- Đánh người chính là phạm pháp.
- Mày đã phạm pháp…
Chu gia đại bá lúc này mới chợt hiểu, đang chuẩn bị quay đầu lại gọi người nhà báo công an, Diệp Dương Thành đột nhiên bước tới vung tay phải, thậm chí còn mang theo tiếng gió rít…
- Ba!
Một tát tai trực tiếp đánh Chu gia đại bá thất điên bát đảo, khóe miệng cùng mũi giàn giụa máu tươi.
Lúc này hắn chợt nhớ tới anh trai của vợ mình, trong lòng hắn vừa động, cảnh giác nhìn Diệp Dương Thành đồng thời chậm rãi bước về phía cửa.
Hành động của hắn làm sao thoát khỏi ánh mắt Diệp Dương Thành? Nhưng Diệp Dương Thành không hề động, chỉ cười dài nhìn cha Chu Vệ Quân thấp giọng nói vài câu với Trần Mỹ Hồng, sau đó tùy ý cho Trần Mỹ Hồng quay người đi vào nhà.
Đợi khi cha Chu Vệ Quân cho rằng việc mình làm thần không biết quỷ không hay, Diệp Dương Thành âm thầm thẩm tra cấp bậc thiện ác của người này, vừa tra xét lập tức giật mình.
Hắn cũng đạt tới cấp bậc cao nhất – gạt bỏ.
Người Chu gia rốt cục đã phạm phải chuyện gì, lại bị phán định trực tiếp gạt bỏ? Trong lòng bỗng nhiên nổi lên sát ý, nhưng Diệp Dương Thành chỉ nhíu mày, nhìn Nhung Cầu khoát tay:
- Đi, đuổi hắn lại đây.
- Gâu gâu…
Chỉ số thông minh của Nhung Cầu đã như nhân loại, hiểu được ý của Diệp Dương Thành, lập tức nhìn cha của Chu Vệ Quân phát ra hai tiếng chó sủa, ngay sau đó nhe răng nhếch miệng chạy chậm tới, dù là ai cũng không thể bỏ qua mồm to như chậu máu của nó.
- Mày…mày muốn làm gì?
Cha Chu Vệ Quân thiếu chút nữa bị hù đến hồn phi phách tán, hô to gọi nhỏ trốn tránh, nhưng phát hiện Nhung Cầu đã đến phía sau hắn, đang mở miệng táp thẳng vào đùi của hắn.
- Đừng, mày đừng tới đây…
Mặt bị dọa tái, hắn dùng hết sức lực toàn thân liều mạng chạy về phía trước…
- Ba!
Chỉ lo trốn tránh Nhung Cầu nên hắn không chú ý tới khi mình bỏ chạy bất tri bất giác đã đến gần Diệp Dương Thành, Diệp Dương Thành lập tức nâng tay cho hắn một bạt tai vang dội.
- Chỉ nói châm thuốc lá cho ông mà thôi, ông chạy cái gì?