Chấp Chưởng Thần Quyền
Chương 4792 : Đừng cho rằng tôi không đánh đàn bà (Hạ)
Ngày đăng: 14:59 18/04/20
Trên mặt Diệp Dương Thành lộ ra ý cười nghiền ngẫm, ngay khi cha Chu Vệ Quân còn chưa kịp hoàn hồn, đã đem mẩu thuốc lá đã đứt thành hai đoạn nhét vào miệng hắn, lại vỗ vỗ gò má hắn, nhìn hắn nhoẻn miệng cười:
- Tôi nghe nói, khi tên súc sinh Chu Vệ Quân đang tra tấn Tuệ Tuệ, ngoại trừ đứa con gái của ông, ông là người cười vui vẻ nhất phải không đây?
- Tôi…
- Ba!
Ngược tay tát tới, trực tiếp đánh đầu óc cha Chu Vệ Quân choáng váng, nhưng Diệp Dương Thành không hề có chút ý tứ sẽ dừng tay.
- Một tát này đánh ông già mà không kính!
Trên mặt Diệp Dương Thành lộ vẻ cười lạnh, quạt một cái tát xoay người lại tát tới.
- Ba!
- Một tát này đánh cho ông biết đừng vui sướng khi thấy người gặp họa!
- Ba!
- Một tát này đánh ông lòng lang dạ sói!
- Ba!
- Một tát này đánh ông thấy lợi quên nghĩa!
- Ba!
- Một tát này…
Bị tát tai liên miên không dứt của Diệp Dương Thành, cha của Chu Vệ Quân chỉ còn biết đón nhận mà không có lực đánh trả.
Cha Chu Vệ Quân run rẩy chân tây lảo đảo lui về phía sau, nhưng Diệp Dương Thành không có ý định buông tha cho hắn, tiếp tục bước lên đánh, toàn bộ đều trút lên mặt của hắn.
Ngay khi Diệp Dương Thành đánh tát tai thứ mười bốn, Chu Vệ Quân đột nhiên nổ bạo nhảy dựng lên, trong tay cầm cục đá, thần tình oán độc rít gào:
- Con mẹ nó tao liều mạng với mày!
Nhìn lướt qua bốn người Chu Vệ Quân, Diệp Dương Thành lấy ra đơn ly hôn nhìn người của Chu gia nói:
- Chính các người đã làm những chuyện xấu xa gì, trong lòng các người tự hiểu được, tôi cũng không muốn nhiều lời với các người.
Phẩy đơn ly hôn trong tay, Diệp Dương Thành nói:
- Trả lại toàn bộ đồ cưới cho Vương gia, nhi đồng thuộc về Tuệ Tuệ nuôi dưỡng, ký tên vào phần hiệp thương này, chuyện này sẽ bỏ qua, tôi cũng không tiếp tục tìm Chu gia phiền phức. Nếu các người còn khăng khăng một mực, đến lúc đó hối hận nhất định là các người.
Lúc này Trần Mỹ Hồng đột nhiên đi ra, nói nhỏ vài câu bên tai một nam nhân hơn ba mươi tuổi, liền nhìn về hướng chồng mình té nằm trên mặt đất, cắn răng ngẩng đầu nhìn Diệp Dương Thành nói:
- Tôi thừa nhận trong chuyện Tuệ Tuệ kết hôn với Vệ Quân, là Chu gia có sai trước, nhưng hiện tại anh đánh chồng tôi, đại bá, con trai, con gái của tôi thành như vậy, chúng tôi sẽ không ký tên ly hôn.
- Không ký tên không sao.
Vượt ngoài dự liệu của Trần Mỹ Hồng, nghe cự tuyệt của bà nhưng Diệp Dương Thành không tức giận, ngược lại bật cười lớn, thu lại hiệp thương ly hôn, nheo mắt nói:
- Nếu đơn giản buông tha mấy tên súc sinh này, cũng quá tiện nghi cho bọn hắn.
- Anh…
Giờ khắc này đáy lòng Trần Mỹ Hồng đột nhiên hiện lên cảm giác phi thường bất an, nhưng vừa nghĩ tới mình mới gọi điện cho anh trai Trần Hải Bân, lại dằn nén nỗi bất an trong lòng, nhìn thẳng vào Diệp Dương Thành.
Mà Diệp Dương Thành híp mắt nhìn bà, lại thản nhiên nói:
- Cơ hội, tôi đã cho bà, đến lúc đó cũng đừng nên oán trách tôi không cho Chu gia cơ hội sửa sai hối lỗi.
Diệp Dương Thành nếu không phải đã xác định cấp bậc thiện ác của người Chu gia, hắn cũng không làm ra chuyện bạo lực như vậy.
Nhìn Trần Mỹ Hồng đang cố gắng trấn định, Diệp Dương Thành quay người đi tới bên cạnh Vương Tuệ Tuệ cúi người nói bên tai nàng:
- Em tra xét một chút trí nhớ của cha chồng cùng đại bá kia, xem trước kia bọn hắn có phải đã từng làm ra chuyện gì thương thiên hại lý hay không…
- A?
Vương Tuệ Tuệ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng thấy hắn mỉm cười, cũng không giải thích với nàng.