Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 480 : Mày…mày đừng lòng tham không đáy!

Ngày đăng: 14:59 18/04/20


Nàng mang theo một bụng nghi hoặc, gật gật đầu, bắt đầu vận dụng đặc dị công năng của mình, phân hình đại não trí nhớ của Chu gia đại bá cùng cha Chu Vệ Quân.



- A…



Rất nhanh trên mặt nàng hiện lên vẻ khiếp sợ, thấp giọng kinh hô một tiếng, theo bản năng nâng tay che lại miệng của mình, bật lui hai ba bước.



- Như thế nào?



Vừa thấy được thần sắc của nàng, Diệp Dương Thành bước lên trước thấp giọng hỏi:



- Có phát hiện gì sao?



- Có…



Vương Tuệ Tuệ ngơ ngác gật đầu, thân hình chợt run rẩy lên.



Vào một buổi chiều mùa hè hai mươi ba năm trước, lúc chạng vạng, trong một rừng trúc tại trấn Bảo Kinh từng phát sinh một vụ án giết người, nạn nhân Mã Thải Thải mười tám tuổi, nổi danh mỹ nhân bại hoại trong Trí Nhân hương, từng có người nói, đời này Mã Thải Thải sẽ được gả vào một gia đình đại phú đại quý.



Đây là một cô gái thập phần điềm đạm nho nhã, được rất nhiều người yêu thích, khuôn mặt xinh đẹp lại hiền lành, nhất là ở trong mắt các trưởng bối thế hệ trước, Mã Thải Thải là một hoàng hoa khuê nữ phi thường phù hợp cưới về làm dâu.



Nhưng ác mộng đều sẽ đột nhiên buông xuống, một năm kia vào chiều mùa hè, Mã Thải Thải mang theo giỏ tre đi vào rừng trúc, bên trong có nuôi một nhóm gà đất, nàng đi vào để nhặt trứng gà.



Không ai nghĩ tới sau khi nàng vào rừng trúc, vĩnh viễn không về được nữa.




- Ông lại đây.



- Mày…



Nhìn thấy qua giáo huấn thảm thống của bốn người Chu gia đại bá, Chu gia tam thúc làm sao còn dám đến gần Diệp Dương Thành? Hắn lui hai bước dán trên tường, nói:



- Có dũng khí mày lại đây!



Trong tay quơ lấy cây gậy gỗ cạnh cửa, lòng tràn đầy bất an nhìn Diệp Dương Thành, lại không hề có chút dấu hiệu chịu thua, bởi vì Trần Mỹ Hồng đã nói với hắn, Trần Hải Bân rất nhanh sẽ mang người tới, đến lúc đó thù mới hận cũ cùng tính một lượt.



Có thể kéo được bao lâu hay bấy lâu, hắn cũng không phải kẻ ngu xuẩn, không muốn bị người đánh.



Về phần hành vi man rợ hai mươi ba năm trước, thời gian vĩnh viễn là thuốc hay tốt nhất, vài năm đầu hắn còn hoảng loạn, nhưng về sau ngẫu nhiên nhớ tới hắn chỉ có cảm giác kích thích mà thôi.



Hơn nữa thời gian qua lâu như vậy, ba anh em nhà hắn không phải vẫn bình yên vô sự sao? Hắn không tin đã qua hai mươi năm, còn có người vạch lại vụ án cũ năm xưa!



Kéo được bao lâu hay bấy lâu, đây là ý tưởng duy nhất bây giờ của hắn.



Hắn đã hiểu lầm ý tưởng của Diệp Dương Thành, hắn cho rằng mình tránh ở nơi này Diệp Dương Thành cũng không đi lên đánh hắn, nếu trước khi Diệp Dương Thành biết được hành vi man rợ của ba anh em Chu gia, có lẽ cũng bỏ qua, dù sao mục đích hôm nay hắn chỉ muốn trút giận cho Vương Tuệ Tuệ mà thôi.



Nhưng bây giờ sao…đây đã là phạm trù việc công, trút giận là đương nhiên, nhưng ác nhân cũng đừng hòng tiêu diêu ngoài vòng pháp luật.