Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 631 : Ngực lớn như không có đầu óc

Ngày đăng: 15:02 18/04/20


Vương Chấn Huy là con trai Vương Triển Bằng, bởi vì vài câu xung đột ngoài miệng lại cho lưu manh chặn đường đánh người, chỉ là một ăn chơi trác tác tiêu chuẩn, ỷ vào tiền tài quyền thế trong nhà hoành hành trong Cù Hằng thị, không biết từng nát bét bao nhiêu cô gái vô tội.



Mãi tới mấy tháng trước, mấy quan chức vốn thân thiết với Vương gia đột nhiên dần dần như gần như xa, Vương Triển Bằng mới nhận thấy được sự tình không thích hợp, trước tiên xóa đi một ít chứng cớ phạm tội của Vương Chấn Huy, dặn dò hắn đoạn thời gian gần đây đừng nên làm xằng làm bậy.



Đồng thời hắn cũng phân phó người thừa kế của Vương gia, chính là con trai lớn nhất cẩn thận chú ý sản nghiệp của Vương gia có liên lụy với Cửu Hổ bang, nếu có thể phủi sạch thì nên tận lực phủi sạch tốt hơn.



Trong thế cục mưa gió sắp tới, Vương Chấn Huy mới có chút thu liễm, không còn dùng tiền tài quyền thế áp người, mà đưa ánh mắt ném vào học viện Cù Châu, nhận thức Cừu Lỵ Lỵ, hai người nhanh chóng đi tới cùng nhau…



Vương Triển Bằng không hề biết mấy quan chức từng gần gũi với Vương gia sở dĩ đột nhiên thay đổi thái độ, bởi vì thần sử của Diệp Dương Thành nhậm chức, cho dù không phát sinh chuyện Diệp Cảnh Long bị đánh, chỉ sợ Vương gia cũng không còn tồn tại được bao lâu thời gian.



Hắn cho rằng mình đã làm đủ cẩn thận, chứng cớ phạm tội có thể phủi sạch cũng đã phủi xong, nhưng trên thực tế nếu không phải mấy thần sử kia còn kiêng kỵ hoạt động ám muội ngày trước của nguyên thân cùng Vương gia, chỉ sợ đã sớm đem Vương gia nhổ tận gốc.



Trong đoạn thời gian này, Vương Triển Bằng tận lực thu liễm lại thực lực của chính mình, phủi sạch chứng cớ gây tội ác ngày trước, các thần sử cũng nỗ lực phủi sạch quan hệ giữa nguyên thân cùng Vương gia, một khi phủi được rõ ràng, Vương gia có rơi đài cũng sẽ không liên lụy tới bọn họ.



Mấy thần sử phụ trách Cù Hằng thị cũng đem cả Vương gia hoàn toàn phá hủy, đối với đầu lĩnh hắc bang tội ác chồng chất như vậy, chính sách của Diệp Dương Thành chỉ là một chữ giết, vô luận là gạt bỏ hay bắt giữ đưa vào Thần Ngục tiến hành thẩm phán, tóm lại ác nhân như vậy tuyệt đối không thể giữ lại.



Chuyện của Diệp Cảnh Long lần này chỉ tăng nhanh quá trình Vương gia bị tiêu diệt mà thôi…đối với loại gia tộc tội ác chồng chất như thế, đối với Vương thiếu chỉ vì chút chuyện xung đột khóe miệng lại ra tay độc ác như vậy, Diệp Dương Thành cũng không phải kẻ nhân từ, vô luận ở việc công hay tư…Vương gia đều phải chết chắc, ai tới cầu tình cũng vô dụng!



Mà bây giờ Vương Chấn Huy đã mang theo Cừu Lỵ Lỵ quay về biệt thự Vương gia, không cần nghĩ cũng biết đôi nam nữ kia muốn làm gì.



Ngô Chấn Cương trình bày sự việc rõ ràng, lúc này Diệp Dương Thành giả vờ ừ một tiếng nói:



- Đã biết.



Hắn tắt máy, bỏ điện thoại vào túi áo đưa tay phủi phủi tay áo, nhìn bốn người Diệp Cảnh Long nói:



- Mấy đứa ở lại đây chờ đi, anh đi bàn bạc công việc một chút.



- Ca, tụi em cũng đi.



Nhìn thấy Diệp Dương Thành nói chuyện điện thoại lâu như vậy, Diệp Cảnh Long tự nhiên hiểu được chỉ sợ anh trai đã tìm hiểu rõ ràng, vừa nghĩ tới tên thanh niên cho người đánh mình, bộ dáng hung hăng càn quấy…trong lòng Diệp Cảnh Long lại tức giận.



Hơn nữa kỳ thật hắn cũng lo lắng cho anh trai, chuyện này không phải chỉ bỏ tiền ít nhiều là xong, vạn nhất nếu tiểu tử kia phát điên, gọi tới một đám người vây công anh trai làm sao bây giờ? Tuy hiện tại mấy người mình đã bị thương, nhưng cũng không quản được nhiều như vậy.




Nhìn thấy Cừu Lỵ Lỵ hưng phấn đi thay quần áo, nụ cười trên mặt Vương Chấn Huy nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại vẻ khinh thường cùng đùa cợt, thấp giọng lẩm bẩm:



- Chỉ bằng cô cũng muốn gả vào Vương gia? Ngực lớn ngu ngốc nhược trí…



- Chấn Huy!



Ngay khi Vương Chấn Huy định lấy di động gọi cho bạn bè, thanh âm một lão giả hơn sáu mươi trầm thấp vang lên, ngữ khí mang theo vẻ tức giận.



- A?



Đột nhiên nghe tiếng quát khẽ, Vương Chấn Huy thoáng ngây người lập tức tuôn mồ hôi lạnh, có chút run rẩy quay người lại, cúi đầu khô khốc hô:



- Cha…



- Cha không phải đã nói với con, trong khoảng thời gian này thu liễm một chút sao?



Vương Triển Bằng đã ngồi sau hàng cây gần đó hồi lâu, vì vậy đã nhìn thấy toàn bộ hành động của Vương Chấn Huy cùng Cừu Lỵ Lỵ.



Khuôn mặt hắn xanh mét đứng dậy, tuy rằng đã hơn sáu mươi nhưng đi đường vẫn thật mạnh mẽ uy vũ.



Hắn căm tức mắng:



- Phế vật!



- Con…



Nhìn vẻ tức giận của Vương Triển Bằng, hai chân Vương Chấn Huy run lên.



Ngay lúc hắn cúi đầu ấp úng nói không ra lời, quản gia đã quay lại, trong tay cầm di động đang kêu vang, nói:



- Lão gia, ngài có điện thoại…