Chấp Chưởng Thần Quyền
Chương 632 : Phụ thần, ngài sớm nên như thế
Ngày đăng: 15:02 18/04/20
- Cút!
Nghe được tiếng nói của quản gia, Vương Triển Bằng trừng mắt nhìn Vương Chấn Huy quát khẽ, trên mặt tràn đầy ý tứ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Mà Vương Chấn Huy từ nhỏ đã sợ hãi lão tử giết người không chớp mắt của hắn, vừa nghe cha hắn mắng hắn cút nhanh, chẳng những không hề có cảm giác gì khó chịu, ngược lại còn lộ vẻ mặt vui mừng như được đại xá, vội vàng xoay người bỏ chạy.
Nhìn theo thân ảnh cao hứng của con trai, sắc mặt Vương Triển Bằng càng thêm giận dữ, đối với đứa con thứ hai này hắn đã vô cùng thất vọng.
Lắc đầu thu liễm tức giận trên mặt, Vương Triển Bằng đi tới hướng quản gia hỏi:
- Điện thoại của ai?
- Lão gia, là Lâu bí thư gọi tới.
Quản gia đi theo Vương Triển Bằng hơn hai mươi năm, tự nhiên biết được một ít chuyện người khác không biết, nghe Vương Triển Bằng hỏi liền giảm thấp thanh âm, nói:
- Gần đây lão tiểu tử kia thật quái dị.
- Điện thoại của Lâu Quý Đồng?
Vương Triển Bằng nghe được lời nói của quản gia khẽ nhướng mày, một loại cảm giác bất an mơ hồ hiện lên trong lòng hắn.
Lâu Quý Đồng là bí thư thành ủy Cù Hằng thị, hắn nhậm chức đã sáu năm thời gian, năm năm trước hai người cơ hồ thân mật tới mức xưng huynh gọi đệ, một bên có tiền, một bên có quyền, hai người cấu kết làm không biết bao nhiêu chuyện xấu thương thiên hại lý.
Nhưng mấy tháng trước Lâu Quý Đồng đột nhiên thay đổi, thái độ đối đãi với Vương gia đột ngột biến hóa long trời lở đất, loại biến hóa này làm Vương Triển Bằng cảm giác được cỗ khí tức khiến cho hắn bất an.
Hơn nữa không chỉ riêng Lâu Quý Đồng thay đổi thái độ với Vương gia, còn có hai ủy viên thường ủy khác cũng xa lạ, chính vì biến hóa như vậy nên Vương Triển Bằng mới hạ lệnh cho Vương Chấn Huy thu liễm một ít, tận lực đừng làm cho người khác bắt được nhược điểm.
Mà bản thân hắn cũng không yên, vừa điên cuồng quét sạch những chứng cớ phạm tội ngày trước, đồng thời còn đem bằng chứng hối lộ cấu kết với Lâu Quý Đồng cùng mấy quan chức lưu giữ lại, muốn ở thời khắc mấu chốt dùng những chứng cớ phạm tội kia cứu vãn Vương gia!
Hơn hai tháng trước, Vương Triển Bằng còn ôm lòng may mắn, từng mượn lý do hẹn Lâu Quý Đồng ra ngoài ăn cơm thăm dò tin tức, nhưng cuối cùng lại bị Lâu Quý Đồng dùng ngữ khí khách sáo từ chối.
Chính vì mời khách thất bại, làm Vương Triển Bằng càng cảm giác được Vương gia gặp nguy cơ, từ đó về sau hắn không hề gọi điện cho Lâu Quý Đồng, quan hệ giữa hai người chưa đến nỗi hoàn toàn hỏng mất, nhưng khoảng cách trở mặt…tựa hồ chỉ gần trong gang tấc.
Cho nên lúc này nghe quản gia nói Lâu Quý Đồng gọi điện thoại cho hắn, phản ứng đầu tiên của Vương Triển Bằng chính là chuyện có khác thường tất nguy hiểm, phản ứng thứ hai chính là, nếu Lâu Quý Đồng muốn xuống tay với Vương gia, vậy hắn cần gì phải…gọi cuộc điện thoại này đây?
Trong lúc nhất thời không hiểu trạng huống, Vương Triển Bằng cau mày nhìn di động còn chấn rung trong tay quản gia, nhẹ thở một hơi, dằn nén nỗi bất an đưa tay cầm di động nhấn nút lắng nghe.
- Ha ha…Lâu lão ca, hôm nay thổi trận gió gì, sao lại đột nhiên nhớ tới gọi điện cho lão đệ đây?
- Thông tri Chu Thiết Thư?
Quản gia sửng sốt, trong lòng chợt dâng lên hi vọng! Chu Thiết Thư, người nắm quyền hiện tại của Cửu Hổ bang, cũng là tâm phúc thủ hạ năm xưa của Vương Triển Bằng, lúc này liên hệ Chu Thiết Thư, chẳng lẽ Vương Triển Bằng đã có biện pháp giải quyết nguy cơ trước mắt?
Nghĩ tới đây, quản gia thi lễ, đáp:
- Lão gia, tôi đi ngay.
Ngay lúc Vương gia lâm vào hỗn loạn, Diệp Dương Thành đã mang theo bốn người Diệp Cảnh Long lên xe chạy tới biệt thự của Vương gia. Cùng lúc đó trong ủy ban thành phố Cù Hằng, một lão giả hơn sáu mươi cùng hai nam tử hơn bốn mươi, đều tự mang theo thư ký của mình, thần thái vội vàng rời khỏi ủy ban thành phố lên xe đi về hướng biệt thự Vương gia.
Cùng một thời gian, nhận được tin tức Diệp Dương Thành đang ở Cù Hằng thị, Dương Đằng Phi, Đường Thái Nguyên, Ngô Chấn Cương, Tống Lâm Lập đang đứng trong một khu lâm viên cách biệt thự Vương gia chưa đầy 500m, thay đổi khuôn mặt, biến thành bốn thanh niên, sau khi nhận rõ phương hướng đều tự phân tán, hai người chạy tới biệt thự Vương gia, hai người lại đi về hướng ngược lại.
- Cái gì? Đã biết!
Phó Diệc Chi đang ở Bắc Kinh cũng nhận được điện thoại của Dương Đằng Phi, nghe được lời nói chợt sửng sốt, sau đó trên mặt lộ ra ý cười tràn đầy, cúp điện thoại nhìn về phương hướng Cù Hằng thị, trên mặt hiện lên vẻ phấn khởi, lẩm bẩm:
- Phụ thần, ngài sớm nên như thế.
Nói xong buông di động xuống, cầm điện thoại trên bàn bấm dãy số:
- Tôi là Phó Diệc Chi, lập tức tập hợp nhân công, trong mười phút đi tới tiểu khu biệt thự Cảnh Thiên trung tâm Cù Hằng thị, tìm một người tên Diệp Dương Thành, nhớ kỹ, hết thảy hành động nghe theo mệnh lệnh của hắn!
- Dạ, thủ trưởng!
Bên kia điện thoại truyền ra thanh âm trầm ổn mạnh mẽ.
Đặt điện thoại xuống, Phó Diệc Chi hít sâu một hơi, nhìn ra bầu trời đêm đầy sao, siết chặt hai tay, thân hình run lên vì kích động.
Làm một thần sử, là thần tử của Diệp Dương Thành, không ai giống như Phó Diệc Chi luôn hi vọng Diệp Dương Thành nên cao điệu quật khởi, theo hắn xem ra, sớm nên như thế!
- Ở nơi đó sao?
Mạnh Văn Tuệ nhìn thấy rõ cổng lớn tiểu khu trước mắt, không tự giác siết chặt tay Diệp Cảnh Long, trên mặt có chờ mong, cũng có khẩn trương.
- Thoải mái một chút đi, dù có việc gì công an cũng không quản được chuyện của Diệp gia chúng ta.
Nhận ra thần sắc khẩn trương của nàng, Diệp Dương Thành thản nhiên nói.