Chấp Chưởng Thần Quyền
Chương 634 : Lớn mật! Càn rỡ!
Ngày đăng: 15:02 18/04/20
- Lão gia, không tốt!
Ngay khi Cừu Lỵ Lỵ còn đứng trên bậc thang ngơ ngác không biết phải làm sao, quản gia thần sắc kinh hoàng từ ngoài cửa xông vào, không còn quản lễ tiết, quay người chỉ ra cửa vội vàng nói:
- Đến đây, bọn hắn đến đây!
- Ai đến?
Trong lòng Vương Triển Bằng trầm xuống, sắc mặt lại phi thường bình tĩnh.
- Còn có thể là ai.
Quản gia cười khổ một tiếng, đáp:
- Tôi vừa nhìn thấy Lâu Quý Đồng, Phương Chí Hoa, Niếp Thành Căn cùng vài người trẻ tuổi đang đi vào nhà, lão gia, ngài mau nghĩ biện pháp đi.
- Lâu Quý Đồng, Phương Chí Hoa, Niếp Thành Căn đều đến đây?
Nghe được câu trả lời của quản gia, Vương Triển Bằng sững sờ, sau đó chẳng những không hề có chút vẻ e ngại, ngược lại còn đứng dậy cười ha ha nói:
- Đến hay lắm, ba cẩu vật kia quả thật cho rằng Vương Triển Bằng này là quả hồng mềm hay sao?
- Lão gia, ngài…
Nhìn thấy biểu hiện khác thường của Vương Triển Bằng, quản gia có chút khó hiểu, bởi vì hắn căn bản không biết hiện tại Vương Triển Bằng muốn làm chuyện gì.
- Muốn lấy mạng của Vương Triển Bằng này, phải làm sẵn chuẩn bị cá chết lưới rách.
Vương Triển Bằng nheo mắt, trong đôi mắt toát ra lãnh mang khiến người sợ hãi, chợt quay đầu hỏi:
- Chu Thiết Thư đâu? Hắn đã đến chưa?
- Tôi vừa gọi điện cho hắn, hắn đang trên đường đến, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, mười phút sau sẽ tới.
Quản gia trả lời.
- Cha, rốt cục xảy ra chuyện gì?
Nghe lời đối thoại giữa cha mình cùng quản gia, Vương Chấn Huy càng lúc càng cảm thấy không thích hợp, cá chết lưới rách? Đây…đây là có chuyện gì?
Hắn cũng không có dũng khí cá chết lưới rách, thần sắc bối rối nhảy dựng lên, vô cùng khẩn trương nói:
- Ai tới sao?
- Ngồi xuống.
Vương Triển Bằng trừng mắt gầm lên, Vương Chấn Huy bị dọa đến té ngồi xuống sô pha, không đợi hắn mở miệng nói chuyện, đã nghe được ngoài cửa biệt thự truyền tới tiếng va chạm…Vương Chấn Huy biết, đây là thanh âm cửa biệt thự bị mở ra.
- Ở chỗ này.
- Ông chính là cha của tên súc sinh kia?
Ngay lúc này Diệp Dương Thành đột nhiên bước tới, xen miệng hỏi.
- Phải thì thế nào…
Vương Triển Bằng chỉ chú ý Lâu Quý Đồng, căn bản không nhìn qua Diệp Dương Thành, lúc này bị hỏi liền theo bản năng đáp trả một câu, mãi đến khi mở miệng mới sực tỉnh câu mắng “tên súc sinh” kia, sắc mặt hắn âm trầm nhìn Diệp Dương Thành:
- Con mẹ nó mày là cái thứ gì…
- Lớn mật!
- Càn rỡ!
- Ba ba…
Lời của Vương Triển Bằng còn chưa dứt mọi người lập tức nghe được ngoài cửa truyền vào hai tiếng mắng to, còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần đã cảm thấy có hai thân ảnh dùng tốc độ cực nhanh phóng về hướng Vương Triển Bằng.
Vương Triển Bằng thân kinh bách chiến, nhưng không hề có chút cơ hội chống cự, chỉ nghe hai tiếng vang bành bạch, hai nam tử đã cho hắn hai cái tát vang dội.
Đến lúc này mọi người mới nhìn thấy hai người kia.
Mặc quần áo màu đen như nhau, kiểu tóc giống nhau, thân hình tương tự…hai nam tử sắc mặt băng sương, vừa nhìn thấy liền làm người rét lạnh.
Vương Triển Bằng ngây người, ngoại trừ Diệp Dương Thành cùng các thần sử khác, mọi người đều trợn tròn mắt.
Đây là có chuyện gì?
- Lần sau đem miệng phóng sạch sẽ một chút.
Một nam tử lạnh lùng nói.
- Còn phun bậy xé nát miệng của ngươi.
Nam tử còn lại hờ hững bổ sung một câu.
- Các người…
Vương Triển Bằng bật lui ra sau vài bước mới miễn cưỡng đứng thẳng, kinh nghi bất định nhìn hai nam tử thân thủ mạnh mẽ biến thái, cảm giác trên mặt rát bỏng, vô cùng đau đớn.
Thẳng đến lúc này Diệp Dương Thành mới bước lên một bước, thản nhiên nói:
- Lui ra.
- Dạ.
Hai nam tử cung kính khom người thối lui sang hai bên.