Chấp Chưởng Thần Quyền
Chương 635 : Tìm bốn cây gậy vào đây
Ngày đăng: 15:02 18/04/20
Giờ phút này Diệp Cảnh Long thật sự tin tưởng mình đã gặp quỷ, hai nam tử đột nhiên xông vào tát thẳng lên mặt Vương Triển Bằng, lại cung kính lễ độ như vậy với anh trai của mình?
Lúc này vẻ mặt của hắn như gặp quỷ, miệng há hốc không ngừng nhu nhu mắt của mình…
Máu huyết trong cơ thể hắn bắt đầu sôi trào, tuy có vẻ ngây dại đứng nơi đó, nhưng trong lòng lại đang nhấc lên sóng to gió lớn, cũng chỉ có riêng hắn tự biết…đó là anh trai ruột thịt của hắn! Diệp Cảnh Long thầm lặng siết chặt nắm tay.
Mà lúc này đại Tráng thật sự phát mộng!
Trong phòng khách biệt thự lâm vào không khí yên lặng ngắn ngủi, hai nam tử đứng sang hai bên, Diệp Dương Thành chậm rãi đi tới trước mặt Vương Triển Bằng, vừa đi vừa hỏi:
- Hiện tại đã có thể nói chuyện bình thường với nhau được chưa?
Trong mắt Vương Triển Bằng hiện lên đạo tinh quang hung ác…
- Dạy mãi không sửa!
Nam tử bên trái hừ lạnh nói.
- Nên đánh!
Nam tử bên phải ngắn gọn nói, cùng tiến lên một bước, tốc độ nhanh như chớp vung tay…
- Ba!
Vương Triển Bằng lại choáng váng, không đợi hắn đứng vững thân mình bên tai lại vang lên tiếng gió rít…
- Ba!
Lại một cái tát rơi lên mặt, miệng Vương Triển Bằng tràn ra tia máu tươi, thân hình xoay tròn tại chỗ, mất thăng bằng ngã bệch xuống đất.
Không cấp cho Vương Triển Bằng thời gian suy nghĩ rõ ràng sự tình, Diệp Dương Thành đã ngồi xổm trước mặt hắn, nhìn gò má hoàn toàn sưng phù của hắn, nói:
- Thủ hạ ra tay không biết nặng nhẹ…
- Không…không có gì…
Vương Triển Bằng hoàn toàn bị hù sợ, vừa nghe Diệp Dương Thành nói như thế, hắn lập tức rùng mình.
- Vậy bây giờ chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng được rồi chứ?
- Năm triệu?
Diệp Dương Thành lập tức mở miệng cười, quay đầu nói với một nam tử áo đen:
- Đi tìm bốn cây gậy vào đây!
- Dạ!
Nam tử kia chính là Tống Lâm Lập, nghe lệnh liền ứng tiếng, quay người rời khỏi biệt thự.
Hai phút sau Tống Lâm Lập cầm bốn cây gậy gỗ đi vào nhà.
Diệp Dương Thành cầm lấy đưa cho bốn người Diệp Cảnh Long, quay người lại nhàn nhạt cười:
- Tôi đưa cho ông mười triệu, đánh tên súc sinh này một trận, như thế nào?
- Cậu…
Vương Triển Bằng giận dữ suýt chút nữa muốn ngất.
- Vương gia tuyệt đối không phải quả hồng mềm tùy ý cho người nắm!
Nhìn chăm chú vào Diệp Dương Thành, Vương Triển Bằng trầm giọng nói:
- Làm người lưu một đường, ngày sau dễ gặp lại…tôi khuyên anh đừng quá kiêu ngạo, còn tuổi nhỏ có chút năng lượng thì cho rằng mình đệ nhất thiên hạ? Hôm nay tôi sẽ nói cho anh biết, anh căn bản chẳng là thứ gì…
- Lớn mật!
- Càn rỡ!
Hai nam tử cùng gầm lên.
Vương Triển Bằng theo bản năng đưa tay che mặt…
- Ba ba…
Lại hai tiếng tát tai giòn giã vang lên…