Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 637 : Đạo lý chính là giảng như thế!

Ngày đăng: 15:02 18/04/20


Một câu nói lực sát thương thật lớn, đừng nói là Diệp Cảnh Long chưa từng nhìn thấy qua anh trai bá đạo như vậy bao giờ, dù là Lâu Quý Đồng bọn họ cũng bị câu nói của hắn làm sợ ngây người, lập tức vẻ mặt của ba thần sử đỏ hồng, biểu hiện bá đạo của Diệp Dương Thành tựa hồ mơ hồ truyền ra tin tức nào đó với bọn họ.



Vương Triển Bằng bị tát bay ra ngoài, Vương Chấn Huy sợ tới mức tay chân lạnh lẽo, ngơ ngác đứng ngây ra đó, không biết hiện tại mình có thể nói gì, lại có năng lực làm điều gì?



Nhưng hắn cũng không hề có vẻ căm giận khi thấy cha mình bị đánh, ngược lại tận đáy lòng lại nổi lên ý cười vặn vẹo, cảm giác vui sướng khi thấy người gặp họa, làm toàn thân hắn thật khoan khoái.



Kỳ thật nếu không phải trước đó đã điều tra rõ nội tình của Vương gia, biết rõ hành vi của Vương Triển Bằng cùng con của hắn đã từng làm gì, Diệp Dương Thành cũng không có cơn tức lớn như vậy, vung tay liền tát bay người khác.



Đáng tiếc số mạng của Vương gia thật xui xẻo, lại đánh vào trong tay Diệp Dương Thành. Đối với những tên ác ôn cặn bã như vậy, Diệp Dương Thành chưa bao giờ nương tay, trước kia không hề, sau này cũng sẽ như thế.



Chỉ thấy trên mặt hắn hiện lên nụ cười ấm áp như gió xuân, hỏi:



- Hai chữ đạo lý này, tiếng Anh đọc như thế nào đây?



- Đạo lý?



Vương Chấn Huy ngây dại, hắn làm sao biết Anh văn đọc như thế nào? Nhưng tại sao Diệp Dương Thành muốn hỏi vấn đề này?



- Xem ra anh không biết.



Diệp Dương Thành cười cười, nhìn qua Cừu Lỵ Lỵ:



- Còn cô, biết không?



- Tôi…



Cừu Lỵ Lỵ thật sự không biết hai chữ đạo lý dịch sang Anh văn đọc thế nào, nhưng…có liên qua đến chuyện đang nói sao?



Thấy dáng vẻ ngây ngẩn của hai người, Diệp Dương Thành nở nụ cười:



- Các người xem, tôi đã nói qua một khi đạo lý giảng không thông, tôi mới sử dụng bạo lực, vấn đề là hai người không biết đạo lý giảng như thế nào, tôi làm sao mà giảng đạo lý với hai người đây?



Nhìn thấy Vương Chấn Huy cùng Cừu Lỵ Lỵ sửng sốt, Diệp Dương Thành bất đắc dĩ nhún vai:



- Hai người rõ ràng buộc tôi sử dụng bạo lực đó thôi.



Lời đã nói tới đây, ý tứ bên trong thế nào hai người Tống Lâm Lập làm sao không biết? Khi Diệp Dương Thành nói xong quay lưng, hai người đã xoa xoa hai tay, đi về hướng Cừu Lỵ Lỵ cùng Vương Chấn Huy…



- Ah…
- Mấy chục năm gia sản của Vương gia, với thân phận lai lịch cùng tài chính của chúng tao, mày muốn động tao cũng phải suy nghĩ cho kỹ một phen!



- Không, cái chết của các ngươi không quan hệ gì tới chuyện tài chính!



Diệp Dương Thành cười híp mắt, buông tay.



- Mày có ý tứ gì?



Lúc này Vương Triển Bằng đã tới bước đường cùng, vô cùng sợ hãi.



- Cho ông hai con đường đi.



Diệp Dương Thành nói:



- Nếu ngoan ngoãn ký tên chuyển nhượng tài sản, cho các ngươi chết nhẹ nhàng một chút. Nếu không ký cũng không sao, của cải của Vương gia cũng sẽ rơi vào tay của tôi, chẳng qua người của Vương gia phải chết thật thống khổ.



Diệt môn người ta, còn muốn đoạt của cải của bọn hắn!



Đồng tử Vương Triển Bằng co rụt lại, đột nhiên cười ha hả:



- Tốt, thật ngoan độc ha ha…năm xưa tao cũng dùng thủ đoạn này hoàn thành việc tích lũy tài chính cho mình, không nghĩ tới hai mươi năm sau…



- Không, tôi khác với ông.



Diệp Dương Thành lắc đầu:



- Ông mưu tài sản người ta là vì bản thân tham lam, mà tôi lấy số tiền này muốn làm chuyện từ thiện. Cho nên chúng ta không giống nhau!



Vương Triển Bằng cúi đầu, nhìn qua như đang làm quyết định, nhưng trên thực tế hắn đã vươn tay ra sau lưng…



Diệp Dương Thành nhìn thấy nhưng không ngăn cản.



Thẳng đến…



- Hiện tại mày còn muốn giết cả nhà tao sao?



Đột nhiên rút ra một khẩu súng, họng súng tối đen nhắm thẳng Diệp Dương Thành, Vương Triển Bằng nở nụ cười, cười vô cùng hung hăng càn quấy…