Chấp Chưởng Thần Quyền
Chương 638 : Làm vậy cũng quá khủng bố đi
Ngày đăng: 15:02 18/04/20
- Ca!
Vừa nhìn thấy Vương Triển Bằng đột nhiên rút súng chỉ vào trán Diệp Dương Thành, sắc mặt Diệp Cảnh Long đại biến, thất thanh hét một tiếng định chạy tới.
- Mày qua đây lão tử lập tức bắn chết hắn!
Nhìn thấy động tác của Diệp Cảnh Long, Vương Triển Bằng cười dữ tợn như phát điên, tay phải nắm chặt khẩu súng, giống như chỉ cần Diệp Cảnh Long dám lao tới hắn sẽ lập tức bóp cò lấy mạng Diệp Dương Thành.
Diệp Cảnh Long ngây dại, nhưng bị hăm dọa chỉ có thể dừng chân, thần sắc khẩn trương còn có chút bất lực nhìn sau lưng Diệp Dương Thành, cắn môi:
- Ca…
- Lâu Quý Đồng.
Nhưng Diệp Dương Thành lại không hề có chút vẻ kinh hoảng, ngữ khí phi thường bình tĩnh:
- Ba người dẫn bọn họ ra ngoài, không có mệnh lệnh của tôi không cho phép ai vào.
- Dạ.
Ba người Lâu Quý Đồng cũng không hề có chút lo lắng, điều duy nhất bọn họ có thể biểu đạt lửa giận của chính mình là dùng ánh mắt giết người hung hăng trừng qua Vương Triển Bằng, sau đó muốn đưa bốn người Diệp Cảnh Long rời khỏi biệt thự.
Nhưng Diệp Cảnh Long làm sao chịu rời đi? Nếu anh của hắn xảy ra chuyện gì, cả đời này hắn sẽ không tha thứ cho mình!
- Chỉ bằng khẩu súng đồ chơi này, còn chưa lấy được mạng của ta.
Nhận thấy được Diệp Cảnh Long vẫn bất động, Diệp Dương Thành cũng không tiếp tục trầm mặc, lộ ra ý cười trào phúng, đồng thời lên tiếng:
- Mấy đứa đi ra ngoài trước, đợi lát nữa trường hợp có chút huyết tinh…
- Miệng của con vịt nấu chín vẫn còn thật cứng.
Vương Triển Bằng nhe răng cười một tiếng, không chút e ngại nhìn chằm chằm Diệp Dương Thành, đồng thời cũng không quản ánh mắt tức giận của hai người Tống Lâm Lập bên cạnh, nói:
- Hôm nay cho dù tao liều mạng gặp phải cảnh Vương gia bị giết, cũng phải đem mày ở lại đây chôn cùng lão tử!
- Ca…
Diệp Cảnh Long cũng không tin Diệp Dương Thành có thể ngăn trở uy lực viên đạn, ngây người đứng yên tại chỗ, thất thanh hô thêm lần nữa.
- Đi ra ngoài đi, thời gian đến rồi.
Diệp Dương Thành đột nhiên cười nói:
- Cảnh Long, em nên tin tưởng anh.
- Em…
Trong lòng Diệp Cảnh Long run lên, theo bản năng cúi đầu, cuối cùng đi theo Lâu Quý Đồng đi ra cửa biệt thự, lúc sắp rời đi hắn còn quay đầu nói:
- Ca, em ở ngoài cửa chờ anh.
- Cái gì?
Vương Triển Bằng nhìn thấy ý cười cổ quái của Diệp Dương Thành, chợt sửng sốt, thần kinh nhất thời căng thẳng.
Hắn tiến lên một bước, trầm giọng nói:
- Mày đừng cho rằng tao không dám nổ súng!
- Ta cũng không sợ ngươi nổ súng!
Diệp Dương Thành lộ ra nụ cười:
- Cấm Cố thuật…
- Mày…
Vương Triển Bằng đang định quát mắng, nhưng lời nói nghẹn lại, hắn hoảng sợ phát hiện mình không cách nào nhúc nhích, ngoại trừ ánh mắt có thể chuyển động, toàn thân đều cứng ngắc.
- Chưa từng có ai dám dùng súng chỉ vào đầu của ta còn có thể bình yên vô sự.
Diệp Dương Thành bật cười lớn, nhún vai nói một câu, xoay người đi tới chỗ sô pha, vừa đi vừa nói:
- Xuống tay đừng quá độc ác, lưu trữ mạng đi Thần Ngục đâu.
- Dạ…chủ nhân.
Mãi đến lúc này hai người Tống Lâm Lập mới dám gọi hai chữ chủ nhân, bởi vì họ biết hai cha con Vương Triển Bằng đã xong.
- Các ngươi…các ngươi muốn làm gì?
Khẩu súng đã bị ném sang một bên, khi Vương Triển Bằng nhìn thấy hai nam tử áo đen thần tình đầy ý xấu đi tới, hoàn toàn hoảng sợ.
Hắn bật lui ra sau, kinh hoảng nói:
- Bên ngoài…bên ngoài đều là công an, các người dám phạm pháp…đừng tới đây ah…
- Công an?
Nghe tiếng gọi ầm ĩ của Vương Triển Bằng, hai người Tống Lâm Lập liếc nhau, nhìn thấy ý cười nồng hậu trong mắt đối phương.
Ngay khi Vương Triển Bằng bị hai người Tống Lâm Lập xử lý, không biết khi nào Vương Chấn Huy đã bò tới chỗ khẩu súng bị đánh rơi, nhìn khẩu súng trước mặt thần sắc hắn lộ vẻ điên cuồng.
Hắn chụp lấy khẩu súng, bật người đứng lên, nhe răng cười xoay người chuẩn bị hướng Diệp Dương Thành nổ súng…
- Phanh!
Một đạo hắc ảnh bay lên, một cước đá lên bụng Vương Chấn Huy, Diệp Dương Thành nói:
- Con mẹ nó ngươi muốn chết thì cứ nói ra có gì đâu…