Chấp Chưởng Thần Quyền
Chương 647 : Nên về nhà
Ngày đăng: 15:02 18/04/20
Diệp Dương Thành đưa tay cầm muỗng múc canh chia ra hai chén trống không, đặt lên giữa bàn, đưa tay xoay nhẹ vòng tròn chuyển tới trước mặt hai vợ chồng Hoàng Thương Tùng.
- Hai vị có thể nếm thử hương vị của chén canh suông này trước.
Trên mặt hiện lên ý cười nghiền ngẫm, Diệp Dương Thành nói:
- Nếu phòng bếp làm theo yêu cầu của tôi, như vậy chén canh này thật sự không hề có chút mỡ, thậm chí không gia vị, không có muối.
- A?
Nghe lời nói của hắn, hai vợ chồng ngây người. Không có mỡ dầu còn hiểu được, không có muối gia vị…thêm vài miếng cải thìa chẳng phải là nước sôi sao? Thậm chí cải thìa có chút bùn đất còn phá hủy mùi vị của nước, một khi xử lý không tốt, chẳng những canh không có mùi thơm của cải, ngược lại còn cay đắng, sáp sáp thật khó nuốt.
Quản lý khách sạn nhà hàng hơn hai mươi năm, tuy rằng không vào bếp nhưng tri thức cơ sở hai người vẫn hiểu biết, nói cách khác…chén canh cải trước mặt chính là loại vừa đắng lại chát.
Mấu chốt ở chỗ vì sao Diệp Dương Thành muốn họ nếm thử chén canh này? Chẳng lẽ bên trong còn có huyền cơ gì hay sao? Hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau, cũng không cự tuyệt, đưa tay bưng chén canh trước mặt cầm muỗng nhấm nháp.
- …
Một ngụm canh suông đưa vào trong miệng, hương vị chua xót còn mang theo mùi đất nồng đậm có thể đưa vào miệng sao? Hoàng Thương Tùng thiếu chút nữa đã phun cả ngụm nước canh vào trong chén!
Hắn quay đầu nhìn vợ mình, thấy Hoàng Vệ Tuệ đang cau mày, hiển nhiên mùi vị của nước canh thật khó nuốt xuống.
Nhìn thấy phản ứng của bọn họ, Diệp Dương Thành biết rõ mùi vị của chén canh như thế nào. Trong ánh mắt kinh nghi bất định của hai người, hắn lấy ra một túi nhựa trắng, mở miệng túi lại lấy ra một miếng thực vật phơi khô mỏng như cánh ve.
Đem miếng Âm Linh Thảo thái mỏng bỏ vào trong chén canh suông, cầm muỗng khuấy nhẹ, thẳng đến vài phút sau Âm Linh Thảo đã chậm rãi nở ra, Diệp Dương Thành dừng lại ngẩng đầu nói:
- Lại nếm thử hương vị hiện tại của nó, sau đó nói ra cảm giác của hai vị.
Hai vợ chồng không phải kẻ ngu ngốc, nhìn thấy hành động của Diệp Dương Thành, họ biết mảnh thực vật mỏng tanh kia chính là thứ mà hắn muốn họ hiểu biết.
Hai người cùng gật đầu, đổ chén canh trước đó, sau đó lại múc canh mới bỏ vào chén của mình.
Nhìn thấy chén canh trong trẻo, còn loáng thoáng tản ra hương thơm ngát, Hoàng Thương Tùng dùng muỗng khuấy nhẹ sau đó múc một muỗng đưa vào miệng mình.
- Đây là…
Thần sắc nhất thời đại biến, Hoàng Thương Tùng không nhịn được bật dậy khỏi ghế, thất thanh:
- Đây là có chuyện gì?
Sau khi rời khỏi văn phòng, Diệp Dương Thành hỏi:
- Lâm viện trưởng, hiện tại nhân viên phụ trách công tác sửa sang lại hồ sơ cùng liên lạc với người cần giúp đỡ có bao nhiêu người?
- Chỉ có tám người.
Lâm Đông Mai nói:
- Quỹ từ thiện không chỉ có hoạt động này cần tiến hành, những người khác đều đã có nhiệm vụ của họ.
- Ân, việc này tôi hiểu được.
Diệp Dương Thành sờ sờ cằm, trầm ngâm chốc lát, nói:
- Nhưng tám người thì quá ít, bằng không như vậy…an bài thêm nhân thủ đi thông báo tuyển dụng, mở rộng đội ngũ ngoài ba mươi người, hôm nay chỉ mới bắt đầu, mấy tháng kế tiếp còn nhiều hơn nữa.
- A a…
Nghe Diệp Dương Thành nói vậy, Lâm Đông Mai đầy ý cười nhìn hắn, nói:
- Đã sớm phái người đi thông báo, chậm nhất là chiều mai sẽ có đủ nhân viên thôi.
- Xem ra tôi quan tâm sẽ bị loạn ah.
Diệp Dương Thành cười nói, vô cùng hài lòng:
- Tôi về văn phòng trước, đợi lát nữa tư liệu mang tới tôi còn cần liên lạc nhân viên, hi vọng có thể sớm tìm được người bị hại đưa về sum họp với gia đình của họ.
- Được, cậu đi đi.
Lâm Đông Mai gật đầu cười nói.
Khi Diệp Dương Thành đi vào văn phòng của mình, lấy ra một tấm hình đặt trong Cửu Tiêu không gian, trên hình là một đứa bé chừng vài tuổi, bộ dạng khả ái dễ thương, nhìn qua thập phần đáng yêu…
- Nên về nhà rồi.
Nhìn đứa bé trong hình, Diệp Dương Thành nhẹ giọng lẩm bẩm.