Chấp Chưởng Thần Quyền
Chương 648 : Thời đại bây giờ ai còn tin chuyện này?
Ngày đăng: 15:02 18/04/20
Trong một thành phố thật bình thường nằm tại tây nam bộ Hoa Hạ, đã đến giờ tan sở, người đi đường dần dần đông đúc hơn.
Thành phố tên huyện Chẩm Phường, dân cư chưa đầy tám vạn, là một thị trấn có điều kiện kinh tế lạc hậu, trong huyện thành chỉ có một KTV cùng một quán bar sắp đóng cửa.
Tiền Vĩ Hào là tổ trưởng tổ phục vụ của quán bar, đương nhiên, hiện tại hắn đã không còn là tổ trưởng. Các thanh niên trong huyện thành đều lựa chọn ra ngoài làm công, lưu lại chỉ là một ít người già có tuổi hoặc là những đứa trẻ còn chưa trưởng thành.
Sinh ý của quán bar chỉ náo nhiệt được vài ngày trước tết âm lịch, thời gian còn lại ai cũng bận tối mày tối mặt, khi quán bar mới mở có được 46 nhân viên phục vụ, đến bây giờ chỉ còn lại chín người, có thể nghĩ ra trạng huống kinh doanh của quán bar thảm đạm đến mức nào.
Ngay lúc vừa rồi Tiền Vĩ Hào xuất hiện trong quán bar, muốn thay đồ bắt đầu làm việc, ông chủ tìm hắn, thanh toán xong tiền lương cho hắn nghỉ việc, trong quá trình này Tiền Vĩ Hào không nói một lời, chẳng qua cảm giác ấm ức khi bị sa thải đã làm cho hắn thiếu chút nữa động thủ với ông chủ của mình.
Cũng may còn lại tia lý trí đúng lúc ngăn trở hắn làm việc ngu ngốc kia, cầm tiền lương rời khỏi quán bar. Một mình hắn đi trên đường lớn, Tiền Vĩ Hào siết chặt nắm tay, đứng lại quay người nhìn quán bar sau lưng, thấp giọng lẩm bẩm:
- Đêm nay lão tử gọi người làm chết mày!
Năm nay Tiền Vĩ Hào ba mươi sáu tuổi, là thời khắc tinh lực thịnh vượng nhất của một nam nhân. Mỗi tháng ba ngàn đồng tiền lương xem như tiêu chuẩn thu nhập của thành phần tri thức, bình thường hắn luôn cảm giác mình tài trí hơn người khi đứng trước mặt người khác.
Mà hiện tại công tác đã bị mất đi, dưới tay cũng không còn thủ hạ…thất nghiệp cũng không phải vấn đề gì lớn, mấu chốt là sau khi nghỉ việc cần dùng loại tâm tính nào đi đối mặt!
Thật hiển nhiên Tiền Vĩ Hào cũng không có giác ngộ này, hắn quay người lấy ra di động, tìm dãy số của người tên “A Lang”, vừa đi về nhà vừa gọi điện thoại.
- Hào ca, hiện tại tôi không rảnh, muốn uống rượu lát nữa sẽ qua đi.
Bên kia điện thoại truyền ra thanh âm vui cười của nữ nhân, cùng thanh âm có vẻ khó xử của một nam nhân:
- Chín giờ, trước chín giờ tôi tận lực đến quán bar vậy.
- Con mẹ nó ai tìm cậu uống rượu chứ?
Trong đôi mắt Tiền Vĩ Hào hiện lên tinh quang âm lệ, thấp giọng nói:
- A Lang, bình thường Hào ca không tệ với cậu đi?
- Hào ca đương nhiên là tốt với tôi.
A Lang đỉnh đạc nói:
- Lúc ấy nếu không có Hào ca kéo tôi một phen, a Lang này có thể diện phong cảnh như hôm nay sao?
- Cậu còn nhớ rõ là tốt rồi.
Vẻ mặt Tiền Vĩ Hào hài lòng, nói:
- Hiện tại Hào ca có chuyện cần cậu ra mặt giải quyết, cậu nói đi, giúp hay không giúp?
- Trong huyện còn có chuyện gì mà Hào ca không làm được sao?
A Lang nhất thời cảnh giác, nhưng lời nói ra làm Tiền Vĩ Hào thật hưởng thụ:
Mà Tiền Vĩ Hào nghe tiếng tát tai, một cước đá bay quả bóng, cười dữ tợn đi vào nhà.
- Oa…
Thanh âm tiếng khóc của đứa trẻ càng thêm dữ tợn, trong phòng vang ra tiếng vang thình thịch…
Cùng lúc đó ở ngã tư đường gần Tiền gia, một nam một nữ đi cùng bốn viên công an, đi thẳng về hướng Tiền gia.
Một viên công an hơn ba mươi nói với đôi nam nữ:
- Ở phía trước không xa…
- Được, cảm ơn các anh.
Nam tử quay đầu lại cười nói:
- Đợi lát nữa còn cần các anh phối hợp mới tốt.
- Việc này đương nhiên không thành vấn đề.
Viên công an cười nói:
- Chỉ hi vọng đừng uổng công một chuyến là tốt rồi.
- Chúng tôi có tư liệu tương quan, căn cứ võng hữu cung cấp tin báo, thật hi vọng sẽ không uổng công.
Nam tử lộ ra tự tin, nói:
- Nếu không có căn cứ chính xác, chúng tôi cũng không ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi này.
- Nói cũng phải…
Viên công an gật đầu, chỉ vào căn nhà ba tầng trước mặt, nói:
- Đó là gia đình các vị muốn tìm.
- Đi qua đi, hi vọng nhi đồng không có việc gì.
Nữ tử nói xong câu đó, đột nhiên nhíu mày…
Vài giây sau, sắc mặt nàng tối sầm:
- Hỗn đản, cặn bã!
Lời còn chưa dứt nàng là người đầu tiên xông tới…