Chấp Chưởng Thần Quyền
Chương 656 : Đừng hoài nghi thủ đoạn của ta!
Ngày đăng: 15:03 18/04/20
- Vu thiếu, bên ngoài có người tìm.
Trong một gian phòng tầng ba hội quán tư nhân khu Tây Hồ Hàng Châu, Vu Hải Thanh đang cùng vài công tử ca uống rượu trò chuyện, một nam tử mặc âu phục đen hơn ba mươi tuổi gõ cửa, nhỏ giọng nói:
- Là từ huyện Ôn Nhạc tới.
- Huyện Ôn Nhạc?
Nghe nam tử hội báo, Vu Hải Thanh không khỏi ngây ra, sau đó lộ nụ cười ôn hòa gật đầu nói:
- Đã biết, đưa người tới phòng kế bên đi.
- Dạ…Vu thiếu.
Nam tử đáp ứng, đóng cửa lại quay người đi xuống đại sảnh.
Vu Hải Thanh nhìn nhóm công tử ca, mỉm cười nói:
- Có chút việc tôi cần phải đi xử lý, mọi người chơi vui vẻ.
- Vu thiếu có việc cứ đi thôi.
Một thanh niên bộ dạng mập mạp hơn hai mươi lăm cười a a đứng dậy gật đầu nói:
- Chúng tôi ngồi lại đây chơi một chút.
- Ha ha, vậy thì tốt nhất.
Vu Hải Thanh cười gật đầu, uống cạn ly rượu mới chào mọi người rời khỏi phòng.
- Huyện Ôn Nhạc là địa bàn của vị đại thiếu nào?
Đợi sau khi Vu Hải Thanh rời khỏi, thanh niên mập mạp thu liễm nụ cười, nhìn một người trẻ tuổi hỏi, trên khuôn mặt mập mạp lộ vẻ đăm chiêu.
- Hình như là Vu Hải Thanh.
Người ngồi bên cạnh thanh niên mập mạp hơi nhíu mày tự hỏi chốc lát, nói:
- Hắn có cổ phần của tập đoàn công ty bên kia, hàng năm chia hoa hồng còn nhiều hơn toàn bộ thu nhập của tôi, lợi nhuận không sai.
- Không, anh lầm rồi.
Nghe thanh niên kia trả lời, thanh niên mập mạp cười híp mắt, nhẹ nhàng lắc đầu, giảm thấp thanh âm:
- Huyện Ôn Nhạc là khối thịt béo, nhưng chỉ bằng Vu Hải Thanh cũng muốn nuốt vào huyện Ôn Nhạc…chỉ sợ hắn còn chưa có cái miệng lớn như vậy.
- Là sao?
Lời của hắn khiến nhóm công tử ca chú ý, một thanh niên mặc sơ mi hoa sững sờ chốc lát, đột nhiên giống như nhớ ra điều gì đó, bật thốt:
- Cù Hằng thị Vương gia?
- Đúng vậy.
Thanh niên mập mạp gật đầu, trên mặt lộ ý cười vui sướng khi thấy người gặp họa, nói:
- Có thể nhẹ nhàng như vậy ngốn sạch cả Vương gia, làm sao là người đơn giản? Chỉ sợ lần này Vu Hải Thanh đá trúng tấm sắt, hắc hắc…
- Tốt nhất là đấu nhau lưỡng bại câu thương, rời khỏi huyện Ôn Nhạc.
- Lập tức đi tra, đem sau lưng tên hỗn đản kia điều tra ra, tôi thật muốn nhìn xem, mẹ nó là ai dám trở ngại với tôi, trong huyện Ôn Nhạc ngoại trừ lão tử, còn ai dám nhúng chàm?
- Dạ.
Nam tử gật đầu, ngay khi hắn xoay người chuẩn bị rời đi, Vu Hải Thanh đột nhiên mở miệng gọi hắn.
- Chờ một chút.
- Vu thiếu.
Nam tử dừng bước, quay lại cúi người hỏi.
- Lúc điều tra, thuận tiện tra xét một chút tình huống cùng quan hệ nhân mạch của Diệp Dương Thành.
Vu Hải Thanh xoa cằm, như có suy nghĩ gì nói:
- Sau khi tra rõ ràng đem tư liệu giao cho tôi.
- Dạ…Vu thiếu.
Trong lòng nam tử sầm xuống, cũng không dám nói nhiều, gật đầu đáp ứng sau đó quay người rời khỏi phòng, đi làm việc.
Sau khi nam tử rời đi, Vu Hải Thanh ngồi trên sô pha, trên khuôn mặt âm trầm lộ ra nụ cười giả tạo làm người sợ hãi.
…
- Lão gia, Diệp Dương Thành tới đây.
Trịnh bá lặng yên xuất hiện sau lưng Trịnh Bang Huy, nói một câu làm hắn kinh ngạc.
- Ai tới vậy?
Trịnh Bang Huy sửng sốt, chợt quay đầu nhìn Trịnh bá, nghĩ lỗ tai mình xảy ra vấn đề.
- Là Diệp Dương Thành tới đây.
Sắc mặt Trịnh bá có chút cổ quái, nói:
- Bây giờ đang ngồi trong phòng khách, nói là tới gặp lão gia.
- Hắn tới đây làm gì?
Trịnh Bang Huy mờ mịt hỏi.
Sắc mặt Trịnh Bang Huy nổi lên gợn sóng, hắn đứng dậy, trầm ngâm một thoáng khoát tay, cười lạnh nói:
- Đi, bản thân tôi muốn nhìn xem trong đầu tiểu tử kia bán thuốc gì.
Trịnh bá gật đầu đi theo sau lưng Trịnh Bang Huy vào biệt thự.
Cùng lúc đó, Diệp Dương Thành bình tĩnh ngồi trên sô pha nhìn bài trí trong biệt thự Trịnh gia, tư thế thư giãn thích ý, thật giống như nơi này là nhà của hắn.
Nghe lời đối thoại khinh thường của bảo tiêu cùng người hầu Trịnh gia, Diệp Dương Thành cũng không hề để ý tới.
Vốn hắn cũng không muốn tới đây, nhưng khi ngẫm lại những thành viên trực hệ còn nhỏ tuổi của Trịnh gia, xem như chưa hoàn toàn hư hỏng, chỉ cần dẫn đường một chút vẫn có thể làm người.
Chỉ khi nào giảng đạo lý không thông, hắn mới bị buộc sử dụng bạo lực…