Chấp Chưởng Thần Quyền
Chương 657 : Trở mặt
Ngày đăng: 15:03 18/04/20
Một mình ngồi trên sô pha trong phòng khách biệt thự Trịnh gia, thần sắc bình tĩnh bưng chén trà nhìn bày trí trong biệt thự. Làm cho Diệp Dương Thành cảm thấy ngoài ý muốn chính là, người đầu tiên đi vào phòng khách không phải Trịnh Bang Huy, mà là một cô gái ăn mặc thật thời trang, khoảng mười lăm mười sáu tuổi.
- Di, anh là ai?
Cô gái mặc quần áo lòe lòe tỏa sáng, mái tóc nhuộm đỏ uốn cao, một tay cầm di động một tay cầm túi xách, vừa đi vào phòng khách nhìn thấy Diệp Dương Thành ngồi trên sô pha, có chút kinh ngạc, ngay sau đó dùng ánh mắt đánh giá nhìn Diệp Dương Thành từ đầu tới chân.
Nàng bĩu môi nói:
- Nguyên lai là tên nhà quê, mặc như vậy còn dám đi ra gặp người.
Không đợi Diệp Dương Thành trả lời, nàng đã nhìn qua mấy bảo tiêu cùng người hầu đứng cách đó không xa, nâng tay chỉ vào hắn nói:
- Ai cho hắn vào? Vạn nhất mất đồ đạc mấy người đền sao?
Diệp Dương Thành ngây ngẩn cả người, thật sự là ngẩn người. Từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng bị người giáp mặt nói ra lời vũ nhục như vậy, còn là vũ nhục nhân cách của hắn.
Hắn nhíu mày, buông chén trà đứng dậy, nhìn thành viên trực hệ đời thứ ba của Trịnh gia, thấp giọng nói:
- Xin lỗi.
- Hứ, bà cô vì sao phải xin lỗi tên nhà quê như ngươi?
Trịnh Sảng Sảng liếc mắt nhìn Diệp Dương Thành, thần tình khinh thường trả lời một câu, quay đầu nhìn mấy bảo tiêu cùng người hầu nói:
- Các người còn thất thần làm gì? Nhanh chóng đếm lại đồ đạc trong phòng khách, vạn nhất bị mất…
- Tôi đã nói.
Diệp Dương Thành tiến lên vài bước, xuất hiện trước mặt Trịnh Sảng Sảng, sắc mặt âm trầm nhìn nàng, chậm rãi nói:
- Xin lỗi.
- Hứ, mặc kệ ngươi.
Trịnh Sảng Sảng căn bản không đem Diệp Dương Thành để vào trong mắt, trực tiếp tránh người muốn rời khỏi, lại bị Diệp Dương Thành ngăn lại, sắc mặt nàng có chút không nhịn được, cả giận nói:
- Tránh ra.
- Xin lỗi.
Diệp Dương Thành thu liễm nét mặt tức giận, thần sắc khôi phục vẻ bình tĩnh. Nhưng hắn không để Trịnh Sảng Sảng rời đi, thản nhiên lặp lại lần thứ ba.
- Ngươi…
Đây là thái độ không hề cấp chút mặt mũi cho người khác, nếu đổi lại là người nào có lẽ Trịnh Bang Huy đã cho bảo tiêu đánh cho bán thân bất toại. Nhưng thân phận Diệp Dương Thành thật sự quá nhạy cảm, trước khi mặt trên giao thủ thắng bại, hắn cũng không nguyện ý chính thức kết thù kết oán với Diệp Dương Thành.
Nhưng bây giờ thì sao? Diệp Dương Thành đánh cháu gái của hắn, còn nói thẳng vào mặt hắn như vậy…nếu đã biết hắn đứng ngoài cửa, còn dám hạ nặng tay như thế…ý vị như thế nào? Ý nghĩa Diệp Dương Thành căn bản không đem hắn để vào trong mắt!
Cũng có thể Diệp Dương Thành nghe theo lời người đứng phía sau, muốn trở ngại với Trịnh gia!
Vừa nghĩ tới đây, đồng tử Trịnh Bang Huy chợt co rút lại. Nhưng hắn không tức giận, ít nhất từ mặt ngoài xem ra, hắn vẫn lộ ra nụ cười vô hại.
Trịnh Bang Huy đánh vỡ không khí ngột ngạt, cười nói:
- Ha ha, Diệp tổng đã hiểu lầm, tôi còn tưởng rằng nha đầu Sảng Sảng nói đùa với ngài thôi đâu.
Hắn đổi đề tài:
- Không biết hôm nay Diệp tổng tới đây, là vì…
- Vì chuyện của Trần gia.
Diệp Dương Thành không chút e dè, trực tiếp nói thẳng.
Nhưng một câu nói đơn giản rơi vào trong tai Trịnh Bang Huy chẳng khác gì sấm sét, oanh một tiếng đem tâm tình vừa ổn định của hắn tạc vỡ ra…
Nụ cười trên mặt hắn lại cứng ngắc, nếu Diệp Dương Thành đã dứt khoát nói ra mục đích của mình, như vậy còn tiếp tục khách sáo có ý nghĩa gì?
Hai người đứng đối diện trong phòng khách, trong đôi mắt lóe tinh quang. Tâm tình Trịnh Bang Huy thật phức tạp, thứ nhất hắn không muốn trở mặt với Diệp Dương Thành hay nói đúng hơn là với người sau lưng tiểu tử này, về phương diện khác hắn không thể không tỏ rõ ý của mình.
Sắc mặt Trịnh Bang Huy dần lạnh xuống, nhìn chăm chú Diệp Dương Thành nói:
- Nếu Diệp tổng vì chuyện của Trần gia tới nơi này, như vậy Diệp tổng đừng nên trách tội Trịnh gia chiêu đãi không chu đáo.
Nói xong câu đó, hắn quay người hô:
- Tử Kiện, tiễn khách.
- Đợi một chút.
Diệp Dương Thành ngăn cản hành động của hắn.
- Chẳng lẽ Diệp tổng còn có chuyện khác?
Trịnh Bang Huy không còn muốn cho Diệp Dương Thành xem sắc mặt tốt, giống như tiểu tử này thiếu hắn món nợ thật lớn.