Chấp Chưởng Thần Quyền
Chương 661 : Là phó cục trưởng nào không có mắt như vậy?
Ngày đăng: 15:03 18/04/20
- Cha, nếu họ Vu không quản chuyện này làm sao bây giờ?
Trịnh Trường Vân nhận được tin tức vội vàng từ Quảng Đông chạy về liền tới tìm Trịnh Bang Huy, cau mày, bộ dáng lo lắng:
- Đem toàn bộ hi vọng ký thác vào trên người của hắn, không phải là chuyện sáng suốt ah.
- Chuyện này cha tự có chủ trương.
Nghe lời nói của Trịnh Trường Vân, Trịnh Bang Huy nhàn nhạt cười, cũng không gọi Trịnh bá lấy ghế tới cho con trai ngồi xuống, chỉ có như vậy Trịnh Bang Huy mới cảm giác mình còn nắm giữ Trịnh gia, Trịnh Trường Vân vẫn chỉ là một trong những đứa con trai của hắn, mà không phải chủ tịch tập đoàn Trịnh gia.
Sắc mặt Trịnh Trường Vân có chút khó xem, hắn biết rõ cha mình si mê quyền thế tới mức độ nào, nhưng hiện tại điều hắn lo lắng chính là Trịnh Bang Huy quá mức tự tin, cuối cùng không thể giải quyết sự tình không nói, thậm chí còn dời khối đá tự đập lên chân của mình.
Nghĩ tới đây, Trịnh Trường Vân hơi cúi đầu nói:
- Cha, dù sao Vu Hải Thanh chỉ là một tiểu tử hơn hai mươi tuổi, làm việc chưa đủ thành thục, vạn nhất xảy ra đường rẽ, chỉ sợ dù có hối hận cũng không…
- Ngôi nhà này từ khi nào tới phiên con làm chủ đây?
Trịnh Trường Vân càng nói sắc mặt Trịnh Bang Huy càng thêm khó xem, đợi khi hắn nói tới lời cuối cùng, sắc mặt Trịnh Bang Huy đã tối đen, hừ lạnh một tiếng, vỗ mạnh lên bàn, nói:
- Chuyện này cha tự có an bài, con đi công tác một chuyến trở về đã vất vả, đi xuống nghỉ ngơi trước đi.
Hắn khoát tay ngồi yên trên ghế, chỉ giây lát giống như đã ngủ, nhìn thấy tư thế của hắn, Trịnh Trường Vân chỉ có thể dằn xuống bực bội trong lòng, không dám nói tiếp.
Nói đến cùng cổ phần tập đoàn không ở trong tay hắn, trước khi lấy được cổ phần, hắn chỉ có thể làm ra bộ dạng phục tùng, chỉ sợ chọc giận Trịnh Bang Huy, sau đó gà bay trứng vỡ, vô duyên cớ tiện nghi cho mấy anh chị em trong nhà.
Cho nên Trịnh Trường Vân chỉ có thể áp chế buồn bực trong lòng, không nói một lời gật đầu với Trịnh bá, xoay người rời khỏi hậu hoa viên.
Thẳng đến khi hắn đã rời đi, Trịnh Bang Huy mới mở mắt, hừ một tiếng bất mãn nói:
- Tôi còn chưa chết đâu, đã nghĩ tác oai tác phúc trước mặt tôi…quả thật là ác nghiệt tử bại hoại gia quy!
Nghe được lời của hắn, Trịnh bá cũng không tiện xen vào, chỉ đành ảm đạm cười đứng yên nơi đó không nhúc nhích.
Trịnh bá biết Trịnh Bang Huy mê luyến quyền thế đã đạt tới trình độ không người nào tưởng tượng nổi. Hiện tại Trịnh Trường Vân làm chủ tịch tập đoàn Trịnh gia, cho nên Trịnh Bang Huy chướng mắt hắn, nếu đổi lại là người khác làm chủ tịch, chỉ sợ cũng là như thế.
- Có việc mời nói.
Nghiêm Kiến Binh đưa tay mời hắn ngồi xuống sô pha nói chuyện.
Chương Gia Thành lại có vẻ gấp gáp, vừa đi tới sô pha vừa nói:
- Kỳ thật cũng không có đại sự gì, chỉ là đoạn thời gian trước có một phó cục trưởng của Thiệu Hoa thị chọc giận Vu thiếu, cho nên Vu thiếu phái tôi đến khai thông với ngài, xem có thể nghĩ phương pháp để phó cục trưởng kia biết chút quy củ?
Những lời này nói thật trắng trợn, một câu nói như vậy hoàn toàn nói rõ Chương Gia Thành ở bên cạnh Vu Hải Thanh thời gian đã lâu, vì vậy không thèm nhìn một ít quy củ trong quan trường, mà thái độ này có thể gọi là đầu óc tú đậu…
Nhưng nghe được lời của Chương Gia Thành, Nghiêm Kiến Binh thoáng ngẩn ra nhưng lại có vẻ cả giận nói:
- Phó cục trưởng nào không có có mắt như vậy? Lại trêu chọc tới Vu thiếu?
- Kỳ thật cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ cần khiển trách một chút là được.
Chương Gia Thành cười cười, nói:
- Một phó cục trưởng mà thôi, tin tưởng Nghiêm bí thư sẽ không để Vu thiếu thất vọng đi?
- Đương nhiên.
Nghiêm Kiến Binh cười cười, gật đầu nói:
- Không biết phó cục trưởng kia ở ngành nào?
- Chính là phó cục trưởng cục công an Thiệu Hoa thị.
Chương Gia Thành nhu nhu cằm, nghĩ nghĩ nói:
- Hình như gọi là…Trần…nga, phải rồi, Trần Thiếu Thanh.
Chương Gia Thành vỗ tay, nói ra ba chữ Trần Thiếu Thanh.