Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 793 : Một cỗ dự cảm bất tường

Ngày đăng: 15:05 18/04/20


Càng nghĩ trong lòng càng run rẩy, Đỗ Nhuận Sinh cúi đầu khàn giọng nói:



- Là tôi sai lầm rồi…



- Đáng tiếc là đã chậm.



Nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của Đỗ Nhuận Sinh, trong lòng La Hoành Nhân hiện lên khoái ý vặn vẹo, cười khẩy nói:



- Anh đừng quên, hợp đồng là anh ký tên, không quan hệ gì đến La Hoành Nhân này!



Nói xong câu đó hắn quay người nhìn Vương Tuệ Tuệ, lộ vẻ trào phúng nói:



- Bà mập, nếu cô còn không tránh ra, tôi gọi điện báo cảnh.



- Muốn tôi tránh cũng được.



Vương Tuệ Tuệ không chút tức giận, ngược lại cười híp mắt, hơi chuyển hai chân của mình, chỉ chỉ dưới háng nói:



- Hoặc là ông từ chỗ này bò ra, hoặc là nằm đi ra!



Tuy dáng người Vương Tuệ Tuệ không cao, nhưng nàng lại mập mạp to con, huống chi còn có Đỗ Nhuận Sinh nơi này? La Hoành Nhân có chút hoảng loạn, nhưng tự giác những gì mình làm không chê vào đâu được, dù đi ra tòa án, Vương Tuệ Tuệ cũng không làm gì được hắn!



Trong lòng khẳng định, hắn âm trắc trắc cười, nói:



- Nếu cô dám đánh tôi, tôi sẽ lập tức gọi điện báo cảnh, bản thân tôi muốn xem cô làm gì tôi!



Đột nhiên Vương Tuệ Tuệ bước tới trước mặt La Hoành Nhân, hỏi:



- Nếu ông chịu nói chủ mưu sau lưng là ai, có lẽ tôi có thể thả ông ra ngoài, ít nhất sẽ không đánh ông.



- Xuy…



La Hoành Nhân trào phúng cười, xem thường nói:



- Bà mập, cô nghĩ người khác đều là người ngu sao? Tôi không biết cái gì là chủ mưu, lặp lại một lần, chuyện này không quan hệ gì tới tôi.



- Đợi một chút.



Vương Tuệ Tuệ nhíu mày:



- Ông vừa mới nói cái gì?



- Vừa rồi?



La Hoành Nhân ngây ra, nói:




Diệp Dương Thành gật gật đầu, nhìn vào cửa phòng tổng giám đốc đóng kín, hỏi:



- Cô cũng vì chuyện này mà tới?



- Phải, động tĩnh lớn như vậy, dù sao cũng nên đi qua xem.



Lưu Phương Hoa cũng không giấu diếm, thoải mái gật đầu nói:



- Nhưng hiện tại nếu Diệp đổng tự mình đến, xem ra nơi này cũng không còn chuyện gì của tôi nữa, ân, tôi sẽ không quấy rầy Diệp đổng.



- Ha ha, quay về làm việc đi.



Diệp Dương Thành có chút kinh ngạc nhìn Lưu Phương Hoa, mặt ngoài cũng chỉ cười cười, đi ngang qua người nàng đưa tay đẩy cửa phòng làm việc của Đỗ Nhuận Sinh.



- Họ Vương, cô…cô đừng làm bậy!



Bởi vì không kịp đề phòng, La Hoành Nhân lại bị Vương Tuệ Tuệ xô mạnh bay ngược ra ngoài té ngã dưới đất, hắn dùng tay chân bò tới góc tường, rung giọng quát:



- Đánh người là phạm pháp!



- Phạm pháp gì ah?



Ngay lúc La Hoành Nhân đang nghiến răng nghiến lợi lẫn sợ hãi, cửa phòng bị Diệp Dương Thành đẩy ra, hắn đi vào phòng đồng thời lên tiếng hỏi.



Lời vừa nói xong hắn đã trở tay đóng lại cửa phòng.



Nhìn thấy Diệp Dương Thành đột nhiên xuất hiện, ba người trong phòng chợt sững sờ. Diệp Dương Thành liếc mắt nhìn La Hoành Nhân chật vật nằm dưới đất, thản nhiên hỏi:



- Xảy ra chuyện gì?



Hắn hiểu rõ tính cách của Vương Tuệ Tuệ, hiểu được nàng có năng lực thế nào, cho nên khi nghe nói nàng nổi lên xung đột với La Hoành Nhân, hắn đã nghiêng về phía nàng, mà hắn tin tưởng nàng không phải là người sai lầm.



Nếu người sai không phải là nàng, như vậy nhất định La Hoành Nhân đã làm điều gì khiến nàng tức giận, mặc kệ chuyện này làm tổn hại ích lợi của công ty, hoặc vì khi dễ Vương Tuệ Tuệ, Diệp Dương Thành tuyệt đối sẽ đứng về phía nàng.



Nguyên nhân kỳ thật rất đơn giản, bởi vì bản thân hắn là người cực kỳ bao che khuyết điểm.



- Diệp…Diệp đổng…



Đỗ Nhuận Sinh rùng mình, vội vàng tiến lên hai bước nói:



- Sự tình là như vậy, ba ngày trước, họ La này nói có một đơn đặt hàng cho công ty, ban đầu hắn đã nói…



Có chút hoảng loạn đem câu chuyện kể lại từ đầu tới cuối cho Diệp Dương Thành nghe qua, nhìn thấy sắc mặt dần dần băng sương của Diệp Dương Thành, trong lòng Đỗ Nhuận Sinh lạnh run.