Chấp Chưởng Thần Quyền
Chương 7941 : Bởi vì nắm tay của tôi lớn hơn anh (Thượng)
Ngày đăng: 15:05 18/04/20
Rốt cục Đỗ Nhuận Sinh đã nói xong, mà La Hoành Nhân chẳng những không hề sợ hãi, ngược lại còn lộ ra nụ cười đắc ý.
Hắn chẳng những không e ngại vì sự xuất hiện của Diệp Dương Thành, ngược lại còn nghĩ mình tìm được người có thể nói chuyện, vỗ vỗ mông dựa tường đứng dậy, chạm phải vết thương không khỏi nhe răng trợn mắt.
Thật vất vả đứng thẳng người, hắn đưa tay lau máu trên miệng, nói:
- Diệp đổng, hợp đồng kia chẳng liên hệ gì với tôi, anh cẩn thận xem lại đi, từ đầu tới đuôi làm gì có chữ ký của tôi chứ?
Nhìn thấy Diệp Dương Thành nhíu mày, hắn nói tiếp:
- Nếu trong hợp đồng có chữ ký của tôi thì tôi không lời nào để nói, nhưng thậm chí cả dấu chấm phẩy cũng không phải của tôi, đem cái bô chụp lên đầu của tôi là được sao? Đỗ Nhuận Sinh tự mình làm sai lầm, còn muốn tìm tôi làm người chịu tội thay?
Càng nói càng làm như mình có đạo lý, hắn nói tiếp:
- Diệp đổng, chúng ta đều là người có mặt mũi, nói chuyện cần giảng đạo lý, một mặt làm bừa thương tổn không chỉ một người! Nếu anh cảm thấy có quan hệ tới tôi, cũng không sao, chúng ta gặp nhau trên tòa, nếu pháp viện phán tôi có tội, tôi chắc chắn sẽ không nói lời nào, anh nói có phải hay không?
- Nói cách khác, chúng tôi không có chứng cớ thì không làm gì được ông phải không?
Vương Tuệ Tuệ đột nhiên xen lời hỏi.
- Cô không có chứng cớ sao có thể chứng minh chuyện này liên quan tới tôi đây?
La Hoành Nhân kinh ngạc nhìn Vương Tuệ Tuệ:
- Bà mập, đây là đạo lý ngay cả con nít cũng biết, làm sao cô lại…
- Tuệ Tuệ.
Diệp Dương Thành nhíu mày hỏi:
- Em có nắm chắc không?
- A?
Vương Tuệ Tuệ ngẩn ra, vỗ vỗ túi xách trong tay mình, nở nụ cười:
- Có!
- Vậy là tốt rồi.
Chỉ có Vương Tuệ Tuệ vẫn cười không chút ảnh hưởng, nàng hiểu rõ tính cách Diệp Dương Thành, dưới tình huống như vậy hắn càng cười tự nhiên, đại biểu trong lòng hắn tức giận càng lớn, lúc trước khi hắn đi tìm Chu gia đòi công đạo cho nàng, chẳng phải cười thật sáng lạn như vậy hay sao? Kết quả, Chu gia đã nhà tan cửa nát.
Chậm rãi tới gần La Hoành Nhân đang giãy dụa muốn đứng lên, ý cười trên mặt Diệp Dương Thành càng thêm rõ ràng, mà nhìn thấy hắn tới gần, La Hoành Nhân như nhìn thấy lệ quỷ dùng cả tay chân thối lui ra sau, run run nói:
- Đánh người là phạm pháp! Họ Diệp, anh là nhân vật có uy tín có danh dự, nếu tin tức ấu đả phó tổng công ty truyền đi ra…
- Không không không.
Diệp Dương Thành cười lắc đầu nói:
- Chúng ta giảng chứng cớ, anh có thể chứng minh vừa rồi là tôi đánh anh sao? Có người chứng minh sao? Có vật chứng sao? Cho nên anh giảng chứng cớ với tôi, tôi sẽ giảng chứng cớ với anh.
La Hoành Nhân trợn tròn mắt, nhìn dáng tươi cười của Diệp Dương Thành, không biết vì sao hắn như nhìn thấy được một ác ma đang nhe răng cười với hắn, hắn giật bắn mình, nhanh miệng nói:
- Không, tôi không giảng chứng cớ với anh, chúng ta nói chuyện, ngồi xuống nói chuyện…
- A…
Diệp Dương Thành từ trên cao nhìn xuống, nghiền ngẫm nói:
- Khi anh muốn giảng chứng cớ thì đòi giảng với tôi, khi anh không muốn giảng thì muốn hòa bình giải quyết? Tôi sẽ nói cho anh biết một chân lý.
- Cái gì?
La Hoành Nhân kinh hãi nhìn Diệp Dương Thành, hoảng sợ tới cực hạn.
- Trên thế giới này, trong vũ trụ này, chỉ có người có nắm tay lớn mới có thể quyết định có giảng đạo lý hay nói chứng cớ với kẻ có nắm tay nhỏ hơn hay không.
Diệp Dương Thành khẽ lắc đầu:
- Thật đáng tiếc, tôi cũng không có ý định giảng đạo lý hay chứng cớ gì với anh, bởi vì, nắm tay của tôi lớn hơn anh.
- Anh…
- A…
Thanh âm kêu rên thảm thiết vang lên, nhất thời vọng khắp văn phòng.