Charlie Bone 2: Charlie Bone Và Quả Cầu Xoắn Thời Gian

Chương 32 :

Ngày đăng: 15:22 19/04/20


Bị Mai Phục



Sáng thứ bảy, Benjamin Brown băng qua đường Filbert tới nhà số 9. Từ bao lâu nay, nó luôn làm thế này vào mỗi sáng thứ Bảy. Con Hạt Đậu, như thường lệ, phóng qua đường, phía trước Benjamin.



Khi Benjamin nhấn chuông, nó phải chờ ít nhất là một phút Charlie mới ra mở cửa.



"Ô!" Charlie thốt lên khi nó trông thấy Benjamin. "Là bồ!"



"Tất nhiên là mình." Benjamin đáp. "Sao bồ lại ngạc nhiên vậy?"



Charlie cảm thấy có lỗi. Quả là nó đã quên Benjamin hoàn toàn.



"Lên lầu đi." nó thì thầm. "Mình có nhiều chuyện để kể bồ nghe lắm."



Benjamin bước vô trong nhà.



"Bà nội bồ đâu rồi? Bà sẽ la con Hạt Đậu cho coi."



"Không sao. Bà đi rồi. Mặt coi bộ nhiều âm mưu lắm. Nghĩ tới bà sắp phải làm gì mà mình ớn luôn."



Charlie phải mất nhiều thời gian để kể tất cả mọi việc cho Benjamin. Benjamin ngồi bất động trên giường, miệng trễ xệ xuống; mắt càng lúc càng mở lớn.



"Phù ù!" Benjamin nói khi Charlie kể xong. "Bồ sẽ cho mình cùng đi tới quán Cà Phê Thú Kiểng chứ hả?"



Charlie thấy không cách nào mà gạt Benjamin ra được.



"Dĩ nhiên rồi. Con Hạt Đậu có thể được việc."



"Má muốn bồ sang nhà ăn trưa. Sau đó tụi mình sẽ lẻn đi ra đằng cửa sau. Bà nội bồ sẽ không biết bồ đi đâu."



Charlie nghĩ ý đó thật tuyệt vời. Mẹ nó đã đi làm, vì vậy nó chạy xuống báo cho ngoại Maisie biết nó định sẽ đi đâu, và rồi hai thằng bé bước qua nhà số 12.



Chiều hôm đó, tất cả mọi việc đều theo đúng ý như kế hoạch, cho đến khi chúng đi tới hẻm Con Ếch. Hạt Đậu bỗng gừ một tiếng trong họng, và Benjamin trông thấy một phụ nữ ủng đỏ biến vụt nơi góc đường. Đường Chính đầy những người đi mua sắm nên nó nhìn không rõ được, nhưng dáng người đó trông rất quen.



"Mình thấy bà cô bồ đang bám theo tụi mình." Benjamin thì thầm. "Cái bà hay đi ủng đỏ."



"Bà Venetia!" Charlie nói.



Trước khi vô hẻm Con Ếch, Charlie nhìn kỹ đám đông coi có thấy bóng dáng mấy bà cô nhà Yewbeam không. Một cơn gió buốt thổi qua, và rất nhiều người mang nón và trùm khăn kín đầu. Nó không thấy tăm hơi mấy bà cô hay bà nội nó đâu cả.



"Liều vậy." Nó bảo Benjamin.



Chúng lao vù dọc theo hẻm Con Ếch, với con Hạt Đậu phóng vọt vọt phía trước.



"Chào Charlie Bone." Norton, người bảo kê quán lên tiếng khi hai thằng bé vô quán cà phê.



"Được rồi, anh bạn cậu ở đằng kia đang coi chừng con thú cho cậu kìa."



Charlie đã quên bẵng mất chuyện phải mang thú theo. Nó mừng quýnh khi thấy Gabriel vẫy vẫy nó từ một góc tối.



Khi đi về phía Gabriel, nó thấy tất cả bọn bạn nó đều đã tới quán cà phê trước đó rồi. Chúng đang ngồi xung quanh một trong những cái bàn lớn nhất. Olivia có một con thỏ trắng để trên đùi, bạn của con thỏ này đang ngồi trong lòng Tancred. Gabriel mang theo đủ loại chuột của nó như thường lệ - một con trong số đó đang thượng trên vai Emma. Lysander xách theo một con vẹt trong lồng, và Fidelio đang bồng một con mèo trông hốt ha hốt hoảng.



"Cô nàng bị điếc." Fidelio giải thích, "Tại nhà mình ồn quá, nhưng mắt nó tinh phát kinh."



Con mèo xù lông lên khi dòm thấy Hạt Đậu, nhưng con chó bự xự này chẳng màng đến cô nàng mà xộc thẳng ra chỗ đàn chó bên cửa sổ.



Mái tóc vàng của Tancred bỗng nhiên nổ lép bép.



"Ai đây?" Nó hỏi, nhíu mày nhìn Benjamin.



"Benjamin." Charlie nói. "Sống cùng phố với em, em chơi từ nhỏ."



"Ờ." tóc của Tancred hạ xuống. "Xin lỗi, tại anh hơi nôn nóng."



"Ai mà chẳng thế!" Gabriel phụ họa.



"Tụi mình thì không, nhỉ?" Olivia cười toe toét với Emma.



"Ừ, không hề." Emma nói, lôi một con chuột vàng từ dưới cổ áo nó lên.



"Chào, Benjamin." Lysander vừa nói vừa cười ngoác tận mang tai. "Đừng để ý gì tới bọn anh nhé. Bọn anh là bạn học cùng trường với Charlie. Anh là Lysander. Anh này là Tancred. Em ngồi xuống và ăn chút gì đi."



"Cảm ơn anh." Benjamin nhìn dĩa thức ăn trên bàn và ngồi xuống bên cạnh Charlie. Cả hai tự lấy cho mình một phần bánh sô-cô-la thật to.



"Hôm nay tụi mình không phải trả tiền gì hết." Gabriel nói với hai đứa nó. "Ông Onimous bảo đây là một dịp đặc biệt, cho nên ăn bao nhiêu tùy thích."



"Em nghĩ sẽ là dịp đặc biệt... nếu tất cả mọi thứ đều tốt đẹp." Charlie nói, nhớ ra tại sao nó lại ở đây.



"Sẽ tốt đẹp!" Ông Onimous thình lình hiện ra bên cạnh Charlie. "Chúng ta nên bắt đầu thì hơn, Charlie, bạn của ta." Ông nói. "Cậu sẽ đi một mình hay cậu muốn đi cùng với một người bạn?"



Charlie nhìn khắp lượt những gương mặt háo hức. Nó không muốn làm đứa bạn nào thất vọng cả.



"Mình không muốn đó là mình, nếu bồ không buồn." Benjamin nói với vẻ được việc.


"Cái gì ạ?" quai hàm Charlie xệ xuống. Nó không tài nào nghĩ được bà cô nó đang nói về cái gì.



Fidelio liền lao tới giải cứu:



"Họ trả tiền tụi con rất hậu hĩ, thưa bà giám thị." Nó nói, "Tụi con rửa chén và thỉnh thoảng họ để cho tụi con làm bánh mì kẹp."



"Thế à?" bà giám thị dài giọng. "Tiếc là ở nhà mày chẳng chịu mó máy tay chân gì cả, Charlie. Xem ra ngày nay nếu không trả công thì bọn trẻ chẳng chịu làm gì hết."



Giáo sư Bloor đang định đồng ý với bà giám thị thì, thì một tiếng rú thảm thương từ dưới sàn nhà vang lên. Charlie vừa mới dẫm phải một cái đuôi trụi lủi bên cạnh chân giáo sư Bloor.



"Mắt với mũi mày để đây ấy hả. Nhóc!" Giáo sư Bloor nạt.



"Xin lỗi, ngài!" Charlie nhận ra rằng chắc chắn May Phúc đã bị lôi tới quán cà phê như một con thú Kiểng cùng đi với giáo sư Bloor.



Bà cô Lucretia mang theo cái gì đó ở trong lồng, tuy vậy, chúng không thể nào đoán được nó là con gì. Cái lồng đan bằng lưới kẽm dày và tất cả những gì thấy được là một nùi xanh da trời lớn.



"Con rắn đó!" Fidelio thì thầm.



Charlie lủi đi lẹ.



Khi chúng bước ra tới ngoài hẻm Con Ếch, thì một bóng người mang ủng đỏ vụt khuất sau một góc đường.



"Lại là bà cô Venetia." Charlie nhăn nhó lầm bầm.



Lysander và Tancred liền phóng vù theo tới tận Đường Chính, nhưng đôi ủng đó đã biến vô đám đông đi mua sắm nhộn nhịp. Tuy vậy, khi Charlie đuổi kịp các bạn, nó thấy một người khác nữa. Kia kìa, đang ngồi trên một chiếc ghế băng, là nội Bone.



Charlie tiến gần lại bà nội:



"Nội đang làm gì ở đây vậy, nội?" Nó hỏi.



"Tại sao người ta hay ngồi trên trạm xe buýt?" Bà lạnh lùng. "Vì người ta chờ xe buýt, dĩ nhiên. Dạo này mày được ái mộ ghê đấy, Charlie. Bao nhiêu là bạn nhỉ."



"Phải." Charlie nói, rồi nó bước đi tiếp.



Khi chúng đi cách xa nội Bone một quãng, Olivia không thể nén nổi tò mò nữa:



"Việc cứu Henry ra sao rồi?" Nhỏ thầm thì. "Cây gậy phép có tác dụng không?"



Charlie kể cho chúng nghe tất cả mọi việc đã xảy ra trong tòa lâu đài.



"Vậy là anh ấy còn kẹt lại trong đường hầm." Olivia rên rỉ. " Giờ thì làm sao đây?"



"Việc còn lại tùy thuộc vô Ông cậu Paton." Charlie nói.



Chúng đã tới chỗ đèn giao thông, và Gabriel nhìn thấy mẹ nó đang chờ trong chiếc xe Land Rover ở phía bên kia đường. Mẹ đã hứa cho Lysander và Tancred quá giang về lại Khu Đồi Cao.



Trước khi chúng băng qua đường, Tancred quay qua Charlie và bảo:



"Anh nghĩ tụi mình xứng đáng được thưởng một cơn bão. Nó sẽ quét một vài trong số những người bận bịu kia ra khỏi đường phố."



Charlie mới vừa thoáng thấy bà cô Eustacia, đang canh chừng� bọn chúng từ cửa một tiệm thuốc tây.



"Bão thì quá tuyệt." nó lẩm bẩm.



"Đi nào." Tancred bảo Lysander và Gabriel.



Khi ba thằng lớn băng qua đường, tóc Tancred dựng đứng lên và một cơn gió lạnh thốc vô mặt Charlie.



Mưa bắt đầu rơi lộp độp trên vỉa hè.



"Anh Tancred tuyệt chiêu." Fidelio khoái chí. "Tụi mình về nhà trước khi bão ập tới đi."



Charlie đồng ý sẽ báo cho tất cả bọn biết khi nào Henry an toàn, và sau đó, khi sấm nổ đì đùng phía xa, Emma và Olivia phóng về hướng tiệm sách của cô Ingledew. Fidelio luồn lách thật nhanh qua biển ô dù di động, còn Charlie, Benjamin và con Hạt Đậu chạy trở về đường Filbert.



"Mình sẽ qua sau bữa trà." Benjamin bảo khi Charlie leo lên những bậc cấp nhà số 9.



"Hẹn gặp lại!" Charlie chạy tọt vô nhà và lao thẳng lên phòng Ông cậu.



Ông cậu Paton đang đợi nó.



"Tất cả đều theo đúng kế hoạch chớ?" Ông nôn nóng.



"Gần như vậy." Charlie đáp, "Nhưng con bắt buộc phải để anh Henry ở lại trong đường hầm rồi. Giáo sư Bloor ở trong quán Cà Phê Thú Kiểng, còn các bà cô nhà mình thì mai phục khắp mọi nơi. Ngay cả nội Bone cũng đang canh chừng tụi con."



"Đừng lo, Charlie." Ông cậu vỗ về. "Họ sẽ bỏ cuộc ngay thôi. Có cơn bão nãy giờ gầm rú ngoài kia, mấy bà chị của ta ghét bị ướt lắm. Ông Onimous sẽ chăm sóc Henry. Tụi mình chỉ cần chờ đợi."



"Nhưng chờ bao lâu?"



"Chúng ta có thể an toàn cho tới 10 giờ." Ông cậu Paton nói. "Ta sẽ gọi điện cho quán Cà Phê Thú Kiểng để biết chắc là mọi thứ tốt đẹp, và rồi chúng ta sẽ ghé qua đó và đón Henry của chúng ta. Sẽ chỉ mất chừng một đêm thôi, Charlie."



Đôi mắt đen của Ông cậu Paton sáng quắc lên tự tin, vậy thì cớ gì Charlie phải phập phồng, bất an?



"Lẽ ra chúng ta không nên để anh ấy ở trong đường hầm. " Nó rên rỉ.