Charlie Bone 3: Charlie Bone Và Cậu Bé Vô Hình

Chương 10 :

Ngày đăng: 15:22 19/04/20


NHỮNG CON MÈO LỬA VÀ MỘT CHUYẾN DU HÀNH



Ở đằng sau nhà bếp xanh da trời, có một tủ âm tường để chổi. Những thứ chứa bên trong tủ âm tường này, giẻ lau, đồ hốt rác, cây lau nhà và chổi, che giấu cho một cánh cửa thấp, có nắm cửa giống như một cái mắc áo nhỏ bằng gỗ. Một cái chổi lau nhà treo thường trực ở đó để ngụy trang. Nhưng nếu vặn tay nắm thì cánh cửa sẽ mở vô một hành lang sáng lờ mờ.



Ngày trước, khi bà bếp trưởng tới Học viện Bloor, bà được phân một căn phòng lạnh lẽo ở chái phía đông, những bà không hề có ý định ở đó. Gia đình Bloor không hế biết đến tông tích thật sự của bà, họ không bao giờ tưởng tượng được rằng bà bếp trưởng biết rành rẽ về tòa nhà cổ này hơn cả chính họ nữa. Chẳng bao lâu sau, bà chuyển vô căn phòng bí mật dưới lòng đất mà họ không hề biết tới.



Làm sao gia đình Bloor có thể đoán được rằng bà bếp trưởng tới đây với một mục đích duy nhất là giúp đỡ những đứa trẻ, con cháu của Vua Đỏ? Bản thân cũng có phép thuật (một điều nữa mà gia đình Bloor chẳng mảy may biết), bà bếp trưởng luôn có một niềm thôi thúc mãnh liệt là phải bảo vệ những đứa trẻ có thể gặp rắc rối vì tài phép của chúng. Và bà suy đoán chắc chắn rằng trong tất cả những đứa trẻ có phép thuật học ở Học viện Bloor, thì Charlie Bone, với tính nhiệt thành và vụng về khi cố gắng giúp người khác, là đứa cần bà để mắt tới nhất.



Charlie có khuynh hướng cứ đâm đầu vô mọi việc mà không cân nhắc gì cả, và bây giờ nó vừa làm một điều ngu ngốc nhất. Với sự trợ giúp của bà bếp trưởng, nó cần phải sửa chữa lại sai lầm đó.



May Phúc dẫn đường cho Charlie tới nhà bếp, nhưng chỉ thế thôi nó không chịu đi xa hơn nữa. Nó nằm ì ra trước cửa, gác đầu lên hai bàn chân trước, rõ ràng con chó này có thói quen canh gác lãnh địa của bà bếp trưởng vào ban đêm.



Charlie mò mẫm qua những tủ âm tường để chổi. Trước kia nó đã từng vô căn phòng dưới đất của bà bếp trưởng hai lần rồi, nhưng theo như nó biết, thì chỉ có thêm Gabriel là một người nữa trong trường biết về căn phòng này và anh ấy đã thề giữ bí mật.



Charlie khó nhọc lách qua những chai dầu đánh bóng, những thùng can, chổi và những đống giẻ lau. Nó vặn nắm đắm trên cánh cửa nhỏ. Cửa rít lên, mở ra. Charlie bước vô hành lang đằng sau cánh cửa và chạy về phía một dãy cầu thang. Nó đi vô một tủ âm tường khác và gõ vô một ô ván ở lưng cánh cửa.



“Phải con đó không, Charlie Bone?” Giọng của bà bếp trưởng.



“Dạ,” Charlie đáp khẽ.



“Thế thì vô đi.”



Charlie bước vô một căn phòng trần thấp, với những ghế bành thoải mái, sờn cũ và đồ đạc bằng gỗ bóng sáng. Vào mùa đông, những lò sưởi của bà bếp trưởng rực than hồng nhưng hôm nay lửa tắt và căn phòng có bầu không khí tù túng của mùa hè.



Một trong những chiếc ghế bành quay mặt vô lò sưởi nguội lạnh và, trong ánh sáng đèn dầu, Charlie trông thấy một chiếc giày đen và cái vạt áo thụng đen. Có người nào đó nữa ở trong phòng.



Bà bếp trưởng đặt một ngón tay lên môi:



“Suỵt!”



Charlie rón rén đi vòng qua chiếc ghế và giật mình, hết hồn hết vía. Kìa, đang ngủ say sưa, là Skarpo, thầy phù thủy.



“Ông ấy tới đây bằng cách nào vậy?” Charlie thì thào.



“Ta cũng định hỏi con câu đó đó. Con đã làm gì vậy, Charlie Bone.”



“Đó không phải là lỗi của con, thiệt đấy. Con không nghĩ là việc này lại xảy ra được. Bà biết đấy…”



Charlie cảm thấy hơi ngượng ngùng, khai tiếp:



“Con đi vô bức tranh vẽ ông ấy. Và chắc ông ấy đã ra theo cùng con. Nhưng lúc đó con không trông thấy ông ấy”.



“Chậc, chậc!” Bà bếp trưởng lắc đầu. “Người đàn ông đáng thương này trong tình trạng hoảng loạn kinh khủng lúc ta tìm thấy ông ta. Đang nằm bẹp trong tủ âm tường để chổi của ta, khóc lóc và nài nỉ ta đưa về nhà. Ông ấy không thể chịu nổi ở đây. Ồn ào và đèn điện nhoang nhoáng, quá nhiều người. Ông ấy hoảng sợ.”



“Chính ông ấy đã gây ra những việc khủng khiếp mà,” Charlie nói, quên cả thì thầm.



Mắt Skarpo thình lình mở bừng ra.



“Mi!” Ông ta thét lên, nhìn trân trân vô Charlie Bone.



“Phải, là cháu,” Charlie bảo.



Thầy phù thủy xổ ra một tràng những từ gì đó mà Charlie không thể hiểu nổi.



“Ông ấy nói gì vậy ạ?” Nó hỏi bà bếp trưởng.



Bà bếp trưởng mỉm cười nghiêm nghị.



“Ông ấy nói bằng biệt ngữ cổ xưa, nhưng hên là ta có xuất xứ cùng một nơi trên thế giới với ông ấy. Vì vậy ta có thể hiểu. Người đàn ông tội nghiệp này năn nỉ con đưa ông ấy về nhà.”



“Làm sao con làm được điều đó?” Charlie kêu lên. “Bức vẽ đang ở nhà, đến thứ Sáu con mới ra khỏi đây được.”



Skarpo nhìn chằm chằm vô môi Charlie, quay qua bà bếp trưởng nhíu mày. Rồi bằng giọng lạ lùng như hát, bà bếp trưởng giải thích vấn đề của Charlie.



Skarpo rên rỉ.



“Vì vụ này mà cháu đã bị rầy rà rồi,” Charlie nói.



“Giáo sư Bloor cho rằng đó là lỗi của cháu - tất cả vụ chuông đổ, và ếch, và gà, và các thứ. Cháu sẽ bị làm thịt ngay nếu những thứ đó không ngừng lại. Vậỵ tốt hơn, ông hãy ngừng yểm bùa lên các vật, không thì cháu sẽ không sống được để mà giúp ông đâu.”



Skarpo nhăn nhó và lúng búng cái gì đó.



“Ta nghĩ là ông ấy hiểu,” bà bếp trưởng nói.



Rồi bà buông một tiếng thở dài.



“Ta nghĩ phải giữ ông ấy ở lại đây cho tới thứ Sáu. Mặc dù ta thật lòng nói với con rằng, ta chẳng thích thú gì việc phải chia phòng mình với một thầy phù thủy. Tưởng tượng coi! Cha của ông ấy đã giong buồm từ Ý tới cùng với Rizzo, tức Mary, bạn chí cốt của Nữ hoàng xứ Scots.”



“Chứ không phải ông ấy bị giết à?” Charlie nói.



“Kinh khủng lắm,” bà bếp trưởng hạ giọng xuống.



“Tốt hơn con nên quay về giường đi, Charlie, không thì con sẽ không bao giờ thức dậy nổi vào sáng mai đâu.”



Charlie định đi thì có một vấn đề bỗng bật ra trong đầu nó.



“Ông ấy sẽ rời khỏi đây bằng cách nào để không bị thấy?”



“Bằng đúng cách mà ông ấy đã vô đây,” bà bếp trưởng nói bí hiểm. “Chúc ngủ ngon, Charlie.”



Charlie không tin Skarpo. Sáng hôm sau, nó chờ đợi điều kinh khủng gì đó diễn ra. Nhưng không có voi hay mưa ếch nữa. Bầu trời trong và xanh, xúc xích vẫn là xúc xích, và không có gì xảy ra với ổ bánh mì thịt buổi tối.
“Ồ không. Không hề, nếu chúng biết người ta muốn chúng làm điều gì,” ông Onimous vội bảo. “Lên lầu, những con vật mỹ miều của ta!”



Lũ mèo nhảy phóng lên lầu, con Dương Cưu dẫn đầu, con Sư Tử màu cam theo sau, và con Nhân Mã vàng đi cuối cùng, trông tựa như một quầng sáng đi động.



Rủi thay, nội Bone chọn đúng lúc này để mở cửa phòng bà ra.



“Mèo!” Nội thét ầm.



Con Dương Cưu liền quào vô bà, con Sư Tử rú lên và con Nhân Mã gầm gừ.



Nội Bone bước lùi vô phòng và đóng sập cửa lại.



“Ta sẽ không ra cho tới khi những con vật đó cút khỏi nhà,” bà thét vang.



“Vậy càng tốt cho con,” Charlie lẩm bẩm.



Nó dẫn ông Onimous và lũ mèo vô phòng riêng của Ông cậu Paton. Tại đây ông Onimous cúi xuống giường người bệnh và nói:



“Tôi có nghe nói đến nỗi hoạn nạn của ông, ông Yewbeam. Hãy nghỉ ngơi đi. Chắc chắn chúng tôi sẽ làm tất cả để giúp đỡ.”



“Cám ơn, Orvil,” Ông cậu Paton lào khào. “Nhưng chính người đàn ông kia mới là kẻ cần được giúp nhất,” Ông cậu Paton chỉ Skarpo.



Ông Onimous nhảy lên một cái nhẹ. Ông đã không nhận ra thầy phù thủy, đang ngồi thu lu trên chiếc ghế bành đằng sau bàn làm việc của Ông cậu Paton.



“Ôi! Xin thứ lỗi, thưa ngài. Thật vinh hạnh, Orvil Onimous.”



Ông chìa một bàn tay có móng dài như vuốt ra.



Thầy phù thủy cho phép ông Onimous được bắt tay mình, nhưng dường như ông ta không nhận thấy ông Onimous. Ánh mắt ông ta đang dán tịt vô ba con mèo.



“Những con vật xinh đẹp,” Skarpo lẩm bẩm. “Những sinh vật cổ xưa. Không nghi ngờ, những con báo. Của ngưi hả?”



“Chúng không thuộc về ai cả,” ông Onimous đáp. “Tuy nhiên, chúng đã từng là của nhà Vua. Dĩ nhiên, tôi đang nói về Vua Đỏ.”



“Vua Đỏ. Ừ.” Skarpo gật đầu, mắt ông ta vẫn không rời lũ mèo, nhìn chúng hau háu.



“Ông không thể mang chúng trở lại cùng với ông đâu,” Charlie nói dứt khoát.



Bộ râu quai nón của Skarpo rung rinh.



“Ta không phải ăn trộm, nhóc.”



“Chứ…”



Charlie ráng kìm nén để không nhắc tới cây gậy phép bị đánh cắp. Tình huống này đã đủ rối rắm rồi.



“Thế, bức tranh đâu, Charlie?” Ông Onimous hỏi.



Charlie phóng về phòng nó, mang bức tranh qua. Và ông Onimous, trỏ một ngón tay vô con chuột vẽ rồi nói:



“Thấy chưa, bọn mèo lửa? Cái con chuột đang thò đầu ra khỏi túi này này?”



Lũ mèo nhìn ngón tay của ông Onimous, và rồi hướng ánh mắt quả quyết về phía Skarpo. Ánh mắt sáng quắc của chúng quét từ gương mặt tới một nếp gấp tối phía bên hông chiếc áo thụng của ông ta, nơi mà, bây giờ không có con chuột nào nữa. Óc tinh hiểu của chúng thật đáng kinh ngạc. Giây sau, chúng đã lùng sục khắp căn phòng, dưới gầm giường, và ra khỏi cửa.



Charlie ngó ra hành lang để coi lũ mèo làm gì. Toàn bộ ngôi nhà tràn ngập ánh sáng vàng rực; rồi đầy những tiếng vỗ nhỏ, tiếng cào nhẹ, tiếng meo và tiếng gừ gừ. Những móng vuốt khéo léo vặn nắm cửa, mở những ngăn tủ, nâng thảm, nhấc giấy, kéo rèm, lật tấm trải giường, mở ngăn kéo, xê dịch những thùng, hộp, giày, quần áo. Và rồi bộ ba dừng lại hít hít và lắng nghe.



Charlie nín thở và lắng nghe cùng với chúng. Không lâu sau. Một tiếng thụp đột ngột, một tiếng chít và một tiếng ngao. Sau đó, chúng chạy lên lầu. Nhân Mã đi trước, móng kẹp chặt một con chuột.



Lũ mèo lửa tuôn vô phòng Ông cậu Paton và con Nhân Mã meo lên thật to, đặt con chuột hoảng sợ, nhưng không bị xây sát gì, lên đùi thầy phù thủy.



“Chụt!” Skarpo la lên, chộp lấy con chuột. “Giỏi quá, những con vật dũng cảm.”



Ông ta vuốt đầu con mèo vàng, “Cám ơn, mày.”



Đút con chuột vô túi, Skarpo đứng lên, làm cử chỉ cúi chào Ông cậu Paton và ông Onimous.



“Thưa các quý ông, tạm biiệcc!”



Rồi ông ta dựng bức tranh tựa vô một đống sách trên bàn làm việc của Ông cậu Paton và quay cho mặt Charlie Bone đâu vô đó.



“Ngay!” Ông ta ra lệnh.



“Được.” Charlie Bone nhìn Ông cậu và ông Onimous. “Các ông giúp con quay lại… nếu con bị kẹt nhé?”



“Bọn mèo lửa sẽ bảo vệ an toàn cho cậu,” ông Onimous nói. Và lũ mèo tiến gần sát Charlie Bone khi toàn bộ quy trình khó chịu, bị đẩy với lôi, bắt đầu lại từ đầu.



Nhưng lần này, trong khi Charlie Bone vút đi, nó cảm thấy có một luồng khí ấm áp bao bọc lấy toàn thân nó, và khi nó nhìn đôi mắt vô hồn của thầy phù thủy, nó vẫn để ý thấy có những chùm ánh sáng đỏ và vàng ở bên cạnh mình. Khi con mắt của thầy phù thủy bắt đầu sống động lên, Charlie biết nó đã mang ông ta về nhà thành công. Bây giờ nó phải rút lui trước khi Skarpo bắt đầu giở trò bịp bợm.



Tuy nhiên, lần này xem ra Skarpo không hề có ý định dối gạt Charlie Bone.



“Đi đi, Charlie Bone,” ông ta bảo, vẫy tay. “Và nhớ thảo dược cho cái ông đau mắt.”



Những gì xảy ra tiếp theo chắc chắn không phải là lỗi của Skarpo. Đằng sau chiếc bàn của thầy phù thủy có một cửa sổ, và ánh mắt của Charlie Bone bị hút ra dải bờ biển lóng lánh bên ngoài kia. Nó chưa kịp tự lôi mình thoát khỏi, thì đã thấy mình đang bay qua cửa sổ.



Khi trôi trên mặt nước đầy ánh trăng, Charlie một lần nữa lại cảm nhận sự hiện diện ấm áp của những con vật tinh anh, nó không sợ hãi. Mảng tối của một khu rừng nổi lên ở xa xa, và nó cảm thấy ngạt thở vì cố đoán xem việc gì sẽ xảy ra khí nó tiến lại gần hơn. Giờ, nó đang trôi trên rừng cây tới một nơi mà những chiếc lá trên ngọn cao nhất rực rỡ ánh lửa.



Nó nhìn xuống một trảng trống, nơi có một người đàn ông đứng nhen một đống lửa. Người đàn ông này mặc áo thụng đỏ, da ông tiệp với màu nâu ấm áp của đất. Charlie cảm thấy ông là người buồn bã nhất thế giới.



Những tia lửa từ đống lửa bắt đầu bắn lên bầu trời, và khi người đàn ông ngước nhìn theo chúng thì ông trông thấy Charlie. Những nét buồn rầu rời khỏi gương mặt ông, và đột nhiên ông nhoẻn miệng cười rạng rỡ. Bằng giọng trầm lắng, du dương, ông gọi to ba cái tên, và ba con vật bước ra khỏi bóng tối. Ánh lửa nhảy múa trên bộ lông đốm nhạt của chúng, và chúng giương những đôi mắt vàng nhìn lên Charlie.