Charlie Bone 3: Charlie Bone Và Cậu Bé Vô Hình

Chương 3 :

Ngày đăng: 15:21 19/04/20


NHỮNG HÒN ĐÁ LẤP LÁNH



“Phải mấy người bắt chó không?” Nội Bone la vọng xuống.



Tim của Charlie thót lại.



“Đừng lo, Charlie, chúng ta sẽ không để họ làm gì mạnh bạo đâu,” mẹ Charlie trấn an nó.



Nội Bone đã xuống tới hành lang. Bà ta mở cửa trước và hét lên hoảng hốt.



Charlie chạy ra hành lang. Một người đàn ông nhỏ thó, trông lông lá, đứng ở ngưỡng cửa. Charlie nhận ra ông ngay tức khắc. Đó là bạn của nó, ông Onimous! Đằng sau ông là ba con mèo trông dữ tợn – nguyên nhân khiến nội Bone hét lên. Bà vốn ghét mèo, nhất là mèo màu cam. Những con này màu cam, màu vàng và màu đồng.



“Ông là người diệt chó?” Nội Bone hỏi, vẻ nghi ngờ. “Hình như trước kia tôi có thấy ông với mấy con mèo kỳ dị này rồi.” Nội Bone lùi lại.



Người đàn ông chìa ra một tấm danh thiếp.



“Orvil Onimous, thưa bà. Đội diệt côn trùng kiêm bắt thú.”



“Ông vô và bắt con chó mắc dịch ấy mau đi,” nội Bone nói. “Charlie, nếu nó có dây xích thì đi lấy ra đây.”



Charlie lao trở lại nhà bếp, theo sau là ông Onimous và lũ mèo.



“Ổn rồi,” nó thì thào với mẹ và ngoại Maisie. “Ông Onimous tới.”



Ngoại Maisie lôi sợi dây xích chó khỏi túi tạp dề của bà và đưa ra.



“Vậy là tốt cho con chó,” ngoại nói.



Ông Onimous nháy mắt.



Có tiếng gầm gừ và khè khè như mọi khi giữa chó với mèo trong lúc ông Onimous tròng sợi dây xích vô cổ Hạt Đậu, nhưng hình như con chó bự này vui mừng khi gặp lại tất cả bọn họ.



“Làm sao mà ông biết con Hạt Đậu đang lâm nguy?” Charlie hỏi nhỏ.



“Lũ mèo biết,” ông Onimous nói. “Chúng đòi đi thăm cậu, nhưng mãi khi tới đây ta mới biết là việc gì. Nhớ tới thăm tiệm cà phê của chúng tôi nhé, Charlie.”



Nội Bone kêu lên:



“Lẹ lẹ lên! Tống con chó đó ra khỏi đây mau!”



Ông Onimous dẫn con chó đang hí hửng đi khỏi. Và Hạt Đậu nhìn lại, chỉ một lần, để thảy cho Charlie một tiếng sủa động viên.



“Vui lên đi, các bạn,” ông Onimous nói.



Nội Bone đóng sập cửa lại. May thay, một hồi sau, khi đội bắt chó thật tới nhấn chuông thì chính Charlie ra mở cửa.



“Xong xuôi rồi,” Charlie bảo họ, “chúng tôi đã tìm được cho con chó một ngôi nhà.”



***



Vấn đề con Hạt Đậu đã được giải quyết xong, Charlie ngủ một đêm ngon lành, đúng ra nó còn ngủ lố giấc là đằng khác. Nó chỉ tỉnh dậy khi ngoại Maisie lay nó.



“Ngoại đi đây, Charlie. Tắc-xi đang đợi. Mẹ con đi làm rồi, còn nội Bone cũng đã đi đâu đó.”



Ngoại đặt một mẩu giấy lên gối Charlie.



“Đây là địa chỉ của mấy bà cô Yewbeam, phòng trường hợp con cần họ. Dù gì thì họ cũng là mấy bà cô của con. Ngoại phải để con lại một mình, nhóc con ạ, nhưng không còn cách nào khác.”



“Không sao đâu ngoại,” Charlie ngáp. Nó không thể tưởng tượng nổi có lý do gì mà nó phải ghé nhà mấy bà cô Yewbeam.



Ngoại Maisie hôn nhẹ lên đầu nó rồi ra đi.



Căn nhà im lặng khác thường. Charlie không tài nào nhớ nổi nó đã từng bao giờ ở nhà hoàn toàn một mình như thế này chưa. Ông cậu Paton luôn có ở nhà. Luôn luôn. Vậy, điều gì đã xảy ra với ông vậy?



Sau bữa sáng, Charlie ghé chợ gặp mẹ nó. Cô đang cân táo cho một người đàn ông có vẻ thiếu kiên nhẫn, và có một hàng người xếp hàng dài đằng sau ông ta.



“Bây giờ mẹ không thể dừng tay được,” mẹ nó thì thầm. “Bữa trưa gặp con nhé. Con không sao chứ?”



“Không sao. Con đến nhà Emma đây,” Charlie vui vẻ nói.



Emma sống với dì của nó, cô Julia Ingledew, trong một tiệm sách ở đằng sau nhà thờ lớn. Nhưng khi Charlie vừa xuống con đường dốc tới tiệm sách cô Ingledew, bất giác nó lôi từ túi áo ra mẩu giấy mà ngoại Maisie đã đưa cho nó. Mấy bà cô có một địa chỉ thật lạ lùng: số 13 đường Ngách Tối.



“Ngách Tối,” Charlie lầm bầm một mình.



Đó là tên một con đường, một con hẻm hay là một thành phố khác? Charlie đi vô một quầy báo. Nó mua một gói kẹo bạc hà và đưa mẩu giấy cho người phụ nữ đằng sau quầy.



“Ngách Tối? Cháu sẽ không tới đó đấy chứ?”



“Cháu nghĩ là cháu phải tới,” Charlie nói.



“Không hay gì đâu. Một nơi qủy tha ma bắt. Không thích hợp với bọn con nít như cháu đâu.”



Charlie nổi trí tò mò.



“Tại sao vậy?”



“Tối tăm. Không đèn đường.”
“Chó săn,” Gabriel lẩm bẩm. “Tốt hơn em nên canh chừng con Hạt Đậu. Không chúng đánh nhau tới chết cho coi.”



Ông Onimous nhún nhảy bước đi, để can thiệp đám chó sủa mới bùng lên, trong khi con Hạt Đậu bắt đầu gầm gừ trong cổ họng. Chắc hẳn nó rất muốn xông vô lũ chó săn, nhưng không dám liều.



Bọn trẻ cũng vừa ăn bánh xong. Và sau vài cái ôm, Charlie dẫn Hạt Đậu vô chỗ an toàn sau quầy.



“Hẹn gặp vào tuần tới nha,” nó nói với con chó vàng.



Khi Charlie bước về phía cửa, nó gặp ngay lũ chó săn ngáng đường. Tiếng gừ của chúng có hơi hăm đe doạ, và trong một thoáng Charlie không dám vượt qua chúng.



“Xin lỗi,” một trong hai thiếu niên nở nụ cười gượng gạo và kéo bọn chó săn tránh đường ra.



Gabriel đã mở cửa và Charlie chạy hết tốc lực qua cửa, suýt nữa thì tông vô một con bé đang đứng bên ngoài: Dorcas Loom.



“Chào!” Charlie nói. “Bồ làm gì ở đây vậy?”



“Mình chờ các anh của mình,” Dorcas nói.



“Không có thú à?” Gabriel hỏi.



“Không thích,” Dorcas đáp.



Đúng lúc đó thầy Boldova đi ra khỏi quán. Theo sau là Emma và Olivia.



“Ô!” Mắt Dorcas mở lớn. “Ai mà tưởng tượng được là thầy ở đây, thưa thầy.”



“Chào Dorcas,” thầy dạy vẽ mỉm cười nhẹ.



Và rồi Dorcas trông thấy con chim mà Emma mang theo.



“Dễ thương quá,” nó trầm trồ. “Con gì vậy?”



“Con yểng đó. Mình không…”



Quá trễ để Emma ngăn Dorcas đừng thò tay vô lồng chim.



“Chíu chiu! Chíu chiu!” Dorcas gọi.



Con yểng mổ ngón tay của Dorcas và con bé thét lên một tiếng xé óc.



Một trong hai chủ nhân của lũ chó săn thò đầu ra khỏi cửa, hỏi lớn:



“Chuyện gì vậy, Dorcy? Sao la thế?”



“Con chim thối tha, độc ác, tởm lợm, quái đản đó cắn em!” Dorcas gào.



“Mày không nên nuôi thú nguy hiểm chớ,” thằng thiếu niên gằn giọng, trừng mắt nhìn Emma.



“Đừng lố bịch thế.” Thầy Boldova vội nói. “Tôi thấy bốn con chó săn kia còn đáng sợ hơn là một con yểng hiền lành này.”



Thằng thiếu niên giơ nắm đấm lên, nhưng nghĩ sao nó lại rụt lại và thụt vô sau cánh cửa.



“Tụi anh sẽ ra ngay, Dorc,” nó nói.



Dorcas giờ đã bình tĩnh lại, nhưng khi Emma xin lỗi về hành vi của con yểng, Dorcas thậm chí không thèm nhìn mặt nó.



“Tạm biệt Dorcas,” mấy đứa kia chào rồi đi khỏi.



Dorcas quay lưng lại và mút ngón tay.



Khi chúng ra đến đường cái, thầy Boldova nói:



“Này, nghe đây. Thầy không muốn bất cứ ai trong các trò cố cứu Ollie đâu đấy.”



“Nhưng mà…” Charlie lên tiếng.



“Không nhưng gì hết. Quá nguy hiểm,” thầy Boldova dứt khoát. “Tin thầy đi. Thầy rất biết ơn vì sự giúp đỡ của các trò, Charlie và Emma, nhưng cứ để đó cho thầy, được chứ?”



Bọn trẻ miễn cưỡng đồng ý và thầy giáo dạy vẽ bước về phía Học viện Bloor. Emma và Olivia đi theo lối dẫn tới tiệm sách của cô Ingledew, còn Gabriel và Charlie đi thẳng ra ngã tư.



Trước khi chúng chia tay, Charlie bảo:



“Anh có nghĩ là Dorcas theo dõi tụi mình không? Dạo này nó thay đổi rất nhiều. Kể từ hồi em thấy nó trong ngôi nhà ở Ngách Tối, em có cảm tưởng là nó không phải như tất cả tụi mình vẫn nghĩ về nó.”



“Chắc chắn là nó đã giảm cân,” Gabriel pha trò.



“Không phải thế,” Charlie nói, toét miệng cười.



“Ừm, nó cũng có phép thuật. Nhưng chúng ta không biết nó có tài phép gì. Còn để thám thính thì anh nghĩ đã có Billy Raven làm gián điệp rồi. Tất cả chúng ta đều biết thằng bé về phe Manfred và cái lão Ezekiel Bloor kinh khủng ấy.”



“Chỗ nào cũng có thể có do thám cả,” Charlie trầm tư. “Và Billy có lẽ không còn hữu ích cho họ nữa, bởi vì tất cả tụi mình đều đã biết nó rồi. Ngoài ra, em thấy tội tội cho nó sao ấy, một đứa trẻ mồ côi, phải sống một mình trong toà nhà u ám, tối tăm đó suốt. Không bao giờ được về nhà. Thử tưởng tượng coi!”



“Không thể tưởng tượng nổi,” Gabriel thừa nhận, gật gù. “Hẹn gặp lại ngày mai, Charlie.”



Gabriel phóng chồm đi cùng một con chuột bám vô mái tóc loà xoà của nó, trông tức cười đến nỗi Charlie không nhịn được cười, nhưng vừa chợt nghĩ đến Belle, nụ cười của nó tắt ngấm.