Charlie Bone 3: Charlie Bone Và Cậu Bé Vô Hình

Chương 6 :

Ngày đăng: 15:22 19/04/20


CON CHUỘT XƯA THẬT LÀ XƯA



Cuối cùng, khi tiếng chít dứt hẳn, Billy hỏi:



“Tụi mình để nó đi hay giữ nó lại?”



Charlie tiến một bước về phía con chuột, và điều đó đã quyết định vấn đề: sinh vật nhỏ liền phóng xuống bồn tắm. Khi Charlie hụp xuống, cố bò theo nó, thì con chuột đã chui tọt vô một cái lỗ dưới sàn.



“Thế đấy” Charlie đứng lên và phủi bụi khắp người.



“Còn vụ ông phù thủy đó, tụi mình làm sao đây?” Billy hỏi.



“Chẳng làm được gì, chỉ chờ thôi”



Charlie hầu như phải thức trọn đêm đó. Billy cứ khụt khịt và nói líu nhíu trong giấc ngủ, trong khi con chuột cứ kêu chít chít rất lạ, như bị kích động.Thỉnh thoảng Charlie cáu tiết kêu lên:



“Im đi, cả hai đứa bay!”



Và những vị khách của nó ngủ tiếp.



Sớm tinh mơ hôm sau, Charlie rón rén xuống lầu để ăn một tô cốm bắp ngâm sữa. Căn nhà và đường phố im lặng đến rợn người. Rembrandt “nói” đúng, có một mùi rất lạ quanh đây. Phải chăng mùi ma thuật hắc ám thì như vậy? Charlie thắc mắc hay là con chuột nâu kia đã mang vận xui cũng như yêu thuật xấu đến căn nhà này.



Khi ăn xong tô cốm bắp, Charlie mang một tách trà và một chiếc bánh quy lên phòng Ông cậu. Ông cậu Paton đang ngồi dựa vô một đống gối và đệm cao nghệu. Trông ông vẫn trắng bợt bạt như người chết, nhưng hình như đã có một chút sức sống le lói xuất hiện trở lại trên mái tóc xám của ông.



“Chào, nhóc,” Giọng Ông cậu Paton yếu ớt.



“Trông Ông cậu khá hơn rồi,” Charlie nói. “Hôm qua tóc Ồng cậu… xám xịt tất cả.”



“Tro đấy,” Ông cậu Paton nói ồm ồm.



Ông sờ lên cổ họng:



“Không nói được nhiều.”



Charlie nhận thấy bóng đèn vẫn sáng. Thỉnh thoảng cái bóng chớp nháy, nhưng không có tiếng nổ nào như Ông cậu thường gây ra.



“Có khi Ông cậu mất… mất phép của ông lại tốt,” Charlie ngần ngừ. “Ừm, ý con là bởi vì giờ đây bóng đèn không còn nổ xung quanh Ông cậu nữa.”



“Nó xóa sạch tâm trí ta,” Ông cậu Paton thều thào. “Không phải chỉ trong một thoáng thôi. Ta nhận ra rằng bị mất phép thuật chẳng bao giờ là điều tốt cả. Một ít con người của ta cũng mất theo nó.”



“Con cũng nghĩ vậy?” Charlie nghiêm trang. “Ông cậu Paton, chuyện gì đã xảy ra với ông cậu vậy?”



Ông cậu nhắm mắt lại.



“Không thể nói được bây giờ, Charlie. Nếu mày gặp cô Ingledew, bảo cô ấy… bảo cô ấy…”



“Dạ.” Charlie sốt sắng. “Bảo cô ấy cái gì?”



“Bảo cô ấy ta ước gì…” Ông cậu Paton lắc đầu. “Không, ta e là quá trễ rồi.”



“Quá trễ!”



Charlie hốt hoảng. Điệu bộ của ông cậu Paton khiến nó sợ hãi.



“Ý ông cậu quá trễ là sao?”



“Không sao. Giờ ta muốn ở một mình, Charlie.”



Bất kỳ việc gì xảy ra với ông cậu, Charlie cũng sợ là có thể sẽ ảnh hưởng vĩnh viễn, hoặc làm chết người. Charlie lẳng lặng đóng cửa lại và trở về phòng nó. Billy đang ngồi trên mép giường của Charlie, với Rembrandt ở trên đùi.



“Em tưởng tất cả chỉ là một cơn ác mộng chứ.” Thằng bé nói, dụi mắt. “Nhưng đúng là có xảy ra thật phải không? Con chuột và thầy phù thủy ấy?”



“Anh sợ vậy.” Charlie rầu rầu.



“Anh nghĩ Skarpo sẽ làm gì nếu ông ta ở đây… hay ở nơi nào đó?”



“Mình chỉ còn cách đợi xem sao. Billy, em sẽ không nói với bất kỳ ai về chuyện này chứ?”



Billy lắc đầu.



“Em sẽ không nói về Skarpo, nhưng em nghĩ là họ đã biết chuyện anh đi vô bức tranh rồi. Có lần em đã nghe họ, lão Ezekiel và bà giám thị, nói chuyện về bức tranh đó. Họ nói, “Charlie sẽ vô chứ?” Lúc đó em không hiểu họ nói cái gì.



Charlie nhảy lên giường ngồi cạnh thằng bé bạch tạng.



“Anh biết em bị ép buộc phải làm do thám.” Charlie nói “Nhưng đã tới lúc em phải chọn phe rõ ràng, Billy, anh muốn biết bây giờ anh đã tin em được chưa?”



Billy ngửng đầu lên.



“Lão Ezekiel nói lão đã kiếm được những người rất tử tế làm cha mẹ em, nhưng đó là lời nói dối. Em sẽ không bao giờ tin lão nữa.”



“Gia đình Bloor nói dối đủ mọi thứ.” Charlie nói “Nhưng khi mọi chuyện kết thúc, anh chắc chắn sẽ có người muốn làm cha mẹ nuôi cho em.”



“Bà bếp trưởng bảo bà sẽ kiếm, nhưng khi nào mọi chuyện kết thúc đây?”



Charlie không chắc. Có lẽ nó muốn nói đó là khi Ollie Sparks được cứu thoát, và Bella (hay mụ Yolanda) biến mất; khi ông cậu Paton trở lại chính mình, và Lyell, ba của Charlie, được kiếm thấy. Có thể nó muốn nói đến cuộc đấu tranh giữa những kẻ quyết hủy hoại cuộc sống một khi không có được điều chúng muốn, với những người không nhịn được, phải ra tay chặn chúng.




“Con chuột?”



“Giết nó đi.”



Nước mắt Billy bắt đầu tuôn trào.



“Các người không… không thể…” Nó khóc nấc lên.



“Để anh chăm sóc nó cho.” Charlie thét lên, chụp lấy cái hộp “Đừng lo, Billy.”



“Mày đừng hòng.” Nội Bone gầm vang. “Tao sẽ không cho phép nó trong nhà. Weedon, đập bẹp đầu nó đi.”



Nhưng hai tay gã đang đầy một đống Ezekiel, và trước khi bất kỳ ai kịp động đậy, Charlie đã mở cửa trước.



“Tạm biệt, Billy.” Nó thét lớn khi lao xuống những bậc cấp. “Anh mang Rembrandt đến nơi nó được an toàn.”



“Quay lại.” Nội Bone réo gọi.



“Thằng bé đó mất dạy quá.” Bà cô Lucretia oang oác.



“Không lâu đâu.” lão Ezekiel nói.



Charlie không nghe thấy câu nói này của lão. Nó chạy hết đường Filbert, ào vô nội ô thành phố, và chỉ dừng lại một lần để nhìn vô cái hộp. Rembrandt trố mắt nhìn ra, hãi hùng, mũi nó giần giật liên hồi, ít nhất một trăm lần một giây.



“Xin lỗi Rem.” Charlie thở hồng hộc. “Tao ghét phải làm như vậy với mày, nhưng ở lại thì mày còn lâu mới có cơ may sống sót.”



Nó chạy qua hẻm con ếch và chạy thục mạng qua con hẻm dẫn đến quán Cà Phê Thú Kiểng.



“Chào cậu. Trông cậu hụt hơi rồi.” Norton, người bảo kê nói khi Charlie chạy ào qua cửa.



Nó giơ cái hộp lên:



“Chuột…Nó đang gặp nguy hiểm.”



“Orvil ở trong bếp.” Ông Norton đáp “Cứ ra sau quầy.”



Nhảy phắt qua một cái chuồng chim và hai con chó chồn, Charlie hấp tấp quành qua quầy và xuyên qua cửa sau. Ông và bà Onimous đang uống trà bên bàn bếp dài. Vài cái nồi đang sôi sùng sục trên bếp lò, cả hai đều đỏ phừng phừng.



“Ủa, chẳng phải Charlie sao?”



Ông Onimous vừa nói, vừa chặm mặt bằng một chiếc khăn tay đỏ.



“Ngồi xuống đây, bạn của ta, và làm một tách trà nhé.”



“Cám ơn, nhưng cháu đang vội.” Charlie nói.



Một tiếng sủa vui mừng và con Hạt Đậu từ dưới gầm bàn vụt lên. Charlie đặt cái hộp lên bàn, để kệ cho con chó liếm mặt mình, trong khi tay nó vò vò cái đầu lờm xờm của con chó. Lúc nó nhìn quanh thì đã thấy Rembrandt đang ngồi bên tách trà của bà Onimous.



“Ôi, ngạc nhiên thú vị làm sao.” bà nói “Con chuột đẹp quá.”



Hạt Đậu gừ gừ, Charlie yêu cầu nó yên lặng được không, bởi con chuột đang hoảng hồn lên kia kìa.



“Cháu mang nó tới đây chứ không nội Bone giết nó rồi.” Charlie giải thích “Cháu nghĩ nó sẽ an toàn khi ở với ông bà. Bà vui lòng chăm sóc nó được không, thưa bà Onimous?”



“Tốt hơn cậu nên kể cho chúng tôi nghe đầu đuôi sự việc đi, cậu Charlie.” Ông Onimous nói.



“Và ăn chút bánh trong khi kể.” bà Onimous thêm “Ngồi xuống đi, Charlie. Cứ tự nhiên như ở nhà nhé.”



Charlie tính không ở lại. Nó lo là mẹ nó đi làm về sẽ thấy nội Bone đang nổi giận xung thiên. Nhưng mùi bánh mới nướng và nụ cười đón mời của ông bà Onimous thật khó chối từ. Vì vậy nó ngồi vô bàn, giữa hai người và liên tục nhai nhóp nhép một khoanh bánh sô–cô–la thật to, trong lúc kể lại cho 2 người bạn lớn nghe về Ollie Sparks, về con trăn xanh da trời, và về tình trạng cô đơn vô hình của Ollie rồi cuối cùng là cảnh tượng khủng khiếp với lão Ezekiel và Billy tội nghiệp.



“Billy muốn giữ con chuột,” Charlie nói, nhón một mẩu bánh cho Rembrandt ăn. “Nó là một người bạn, ông bà thấy đấy. Nó có thể hiểu Billy nói gì. Nhưng lão già độc ác ấy nhất định không cho. Nội Bone bảo gã Weedon đập dập đầu nó.”



“Tội nghiệp con vật,” Bà Onimous ôm ngực “Lại đây với ta nào, cưng.”



Rembrandt phóng khỏi đĩa và đáp xuống đùi bà Onimous. Rõ ràng, Billy không phải người duy nhất con chuột hiểu được.



“Cậu bảo Ông cậu của cậu bị một căn bệnh bí hiểm…” Ông Onimous nói. Ông vốn kính trọng ông cậu Paton Yewbeam.



“Và cậu không biết điều gì gây nên căn bệnh lạ lùng này?”



“Cháu chỉ biết Ông cậu đã gặp ai đó trong lâu đài Yewbeam.” Charlie nói “Và người này đã làm gì đó với ông cậu.”



Ông bà Onimous nhìn Charlie đăm đăm, cả hai đều kinh ngạc.



“Đó là một nơi kinh khủng.” cuối cùng ông Onimous nói.



“Ông bà đã tới đó bao giờ chưa?”



“Không bao giờ,” Ông Onimous lắc đầu “Ngựa điên, ngựa hoang cũng không kéo được ta vào đó. Đó là nơi quái quỷ, Charlie. Ông cậu cậu may mắn lắm mới sống sót.”



“Nhưng có lẽ ông ấy không còn sức sống nữa,” Charlie nói, đầy sợ hãi.



“Chúng ta phải sống trong hy vọng, cháu à,” bà Onimous nói, trông bà tràn trề hy vọng.