Charlie Bone 3: Charlie Bone Và Cậu Bé Vô Hình

Chương 7 :

Ngày đăng: 15:22 19/04/20


CÂY GẬY PHÉP



Trên đường trở về nhà, Charlie ghé vô tiệm sách. Emma ngồi sau quầy trông tiệm, trong khi dì nó lo bao sách ở nhà sau.



“Nói với cô Ingledew là Ông cậu đã về nhé,” Charlie nói, “Nhưng trông Ông cậu không được khỏe.”



“Có chuyện gì với ông cậu vậy?” Emma hỏi.



“Khó giải thích lắm. Nhưng rất nặng, Emma à. Mình sợ là ông cậu sẽ không bao giờ bình phục… không bao giờ nữa.”



“Tại sao vậy?” Emma hỏi, nhíu mày lo âu. “Chuyện xảy ra như thế nào? Có phải do một con bọ bí hiểm hay gì gì đó không?”



“Không thể nói được. Mình đi đây. Lúc trước mình ghé đây có chút chuyện rắc rối.”



Charlie biến lẹ, để lại Emma chẳng hiểu gì.



Một bầu không khí yên lặng không yên ả chút nào bên trong căn nhà số 9.



Billy rõ ràng đã bị điệu cổ về học viện Bloor. Không có tăm hơi gì của nội Bone. Đã đến giờ ăn trưa nên Charlie tự lấy đồ trong tủ lạnh ra. Nó nhặt tất cả pho mát, dưa leo, xúc xích mặn và bơ đậu phộng vô giữa hai miếng bánh mỳ dày. Nó vừa tính ngồi xuống bàn ăn thì chợt nhớ ra Ông cậu, bèn làm theo một ổ bánh mỳ kẹp khác, y hệt, rồi để cả hai lên một cái khay, cùng một ly nước.



“Vô đi, vô đi!”



Ông cậu Paton bảo, ngay tức khắc, khi Charlie gõ cửa.



“Lạy trời, đồ tiếp tế.”



Ông cậu Paton kêu lên khi thấy cái khay. Ông nhấc mình lên khỏi gối và vỗ vỗ xuống giường.



Charlie đặt cái khay trước mặt Ông cậu. Nó rất vui khi thấy ông đã thay bộ đồ ngủ, như vậy có nghĩa là ông đã xoay xở tắm được, mặc dù vẫn còn cái mùi kỳ kỳ trong phòng.



“Mùi vớ cháy đấy!” Ông cậu bảo khi nhận thấy mũi Charlie kín đáo chun chun lại.



“Ông cậu à, chuyện gì xảy ra vậy?” Charlie hỏi. “Bây giờ ông cậu có thể kể được chưa?”



Ông cậu hớp một ngụm nước dài, súc miệng ầm ĩ và nói:



“Ừm, mày cần phải biết một chút quá khứ của gia đình ta, Charlie. Mọi sự bắt đầu khi ta bảy tuổi. Mày có nhớ là ta đã phát hiện mình có phép thuật đúng vào lần sinh nhật thứ bảy không?”



Charlie gật đầu, nhắc lại:



“Đèn điện nổ tung, tất cả bọn trẻ chạy về nhà, Ông cậu đã ăn tất cả kem của bọn trẻ và bị bệnh.”



“Nhớ tốt đấy,” Ông cậu Paton bình phẩm. “Ừm, ngay sau đó tất cả nhà ta đi thăm bà cô, bà Yolanda, ở lâu đài Yewbeam.”



Charlie chờ, nín thở. Trong khi ông cậu mát xa cái cổ họng của mình.



“Mẹ của ta là người Pháp.” Ông cậu Paton nói “một phụ nữ rất đẹp. Bà là diễn viên, nhưng khi cưới cha ta, bà nhận ra mình rất yêu con nít. Cho nên bà sinh năm người con và từ giã sân khấu. Bà rất tự hào về tài phép của ta. Bên dòng họ của bà có một vài người “có tài lạ”.”



“Bà kể cho Yolanda nghe về ta ngay buổi tối đầu tiên nhà ta tới lâu đài. Chúng ta đang ăn tối trong một căn phòng dài và tối ở tầng trệt. Tất cả có 8 người của gia đình ta, kể cả Lyell, cha của mày, lúc đó 2 tuổi.Ông nội của mày là phi công, bị chết khi máy bay đâm xuống sa mạc. Hừ, mẹ của ta lúc đó hân hoan nói: “Đoán được gì chưa, bà Yolanda, Paton có phép thuật đó”. Ta còn nhớ như in vẻ mặt bà Yolanda lúc đó. Cái cách con mắt bà ấy sáng lên.”



Ông cậu Paton cắn một miếng bánh mỳ.



“Và rồi chị của ta, Venetia, lúc đó 12 tuổi nói: ‘Giống như con, giống như chị Eustacia, chị ấy có tài tiên đoán. Nhưng chị Lucretia và chị Grizelda không có phép thuật, tội nghiệp.’ Hai người chị lớn ấy rất buồn rầu, như mày có thể tưởng tượng được, nhưng chị Grizelda bảo: ‘Biết đâu đấy, một ngày nào đó bé Lyell sẽ có phép thuật.”



“Bà Yolanda nhìn hau háu bọn ta khắp lượt. Trông bà ta như một con thú đói săn mồi.”



Ồng cậu Paton dừng lại và cắn thêm miếng bánh mỳ nữa.



“Ừm cái này ngon khác thường.” Ông khen “Mày kẹp gì trong đó đó?”



“Con quên rồi. Ông kể tiếp đi, Ông cậu Paton.” Charlie nài nỉ.



Trông đột nhiên Ông cậu căng thẳng hẳn lên.



“Lâu đài Yewbeam là một nơi khủng khiếp. Nó được xây bằng một tảng đá mà hình như có sức thu hút màn đêm. Nó xám xìn xịt, cả bên trong lẫn bên ngoài. Và đến bây giờ nó vẫn chưa bắc điện. Những cầu thang hẹp, dốc và tối om. Đúng ngày thứ 2 thì mẹ ta bị té và gãy cổ.”



Ông cậu Paton nhăn mặt đau đớn và lại xoa bóp cái cổ mình.



“Tất cả chúng ta đều ở trong vườn, nếu mày có thể gọi đó là vườn. Nó chỉ là một cánh đồng cỏ dại mọc cao mấp mé bức tường lâu đài. Ta nghe tiếng mẹ ta thét lên, nhưng cha ta là người tới chỗ bà trước tiên… Bà nằm sõng sượt dưới chân một cầu thang rộng… dẫn ra tiền sảnh. Ta nghe bà trăn trối ‘Đừng để mụ ta…” rồi bà qua đời.



Ông cậu Paton rút chiếc khăn ở dưới gối và hỉ mũi inh ỏi.



“Bà Yolanda đã xô bà cố té, đúng không?” Charlie nói nghiêm trang.



Ông cậu Paton thở dài thật lớn.



“Ta chắc chắn như vậy. Nhưng ai có thể chứng minh được nào? Ngoài ra các chị ta bị bà ta yểm bùa rồi. Họ sẽ không nghe được một lời nào chống lại bà ta cả. Đúng ra, họ thậm chí không rời khỏi lâu đài sau khi mẹ ta mất. Mụ Yolanda cũng cố giữ ta. Mụ van nài, giãy giụa, la hét và ném đồ đạc. Mụ biến thành con chó điên, con dơi, con rắn… mụ ta là kẻ biến hình mà, mày biết đấy. Mụ cố thôi miên cha ta, nhưng ông đã trốn thoát được cùng ta. Kể từ đó ông không bao giờ rời mắt khỏi ta, cho đến khi ông chắc là ta có thể tự lo cho mình.”



“Ông cậu đã đến lâu đài Yewbeam để ngăn mụ ta đừng tới đây, đúng không?” Charlie hỏi.



Ông cậu gật đầu.



“Ta nghe các bà chị ta bàn luận vào đêm trước khi ta đi. Vì vậy ta quyết định đến thăm mụ Yolanda một chuyến. Nhưng ta đã quá trễ. Mụ không có ở đó…”



“Ông cậu Paton,” Charlie ngắt ngang, “Mụ ta đang ở đây.”



“Hả?”
“Ba nó bắt ở nhà học bài. Anh học xong bài rồi. Anh cần ra ngoài một chút.”



“Có rắc rối gì vậy?” Charlie hỏi.



Lysander lắc đầu.



“Tổ tiên của anh đang nổi giận,” Nó lầm bầm. “Anh không ngủ được. Suốt đêm, anh nghe thấy tiếng trống, tiếng nói, tiếng thét tức giận của họ cứ dồn dập trong đầu.”



Lập tức con vẹt Homer la lên bải hải:



“Thảm họa! Thảm họa!”



“Con này luôn biết khi có điều gì không ổn.” Lysander nói. “Qua anh mà nó cảm nhận được sự bực tức của họ.”



“Sao họ không nói cho anh biết cái gì làm cho họ nổi sùng?” Olivia hỏi.



Lysander chau mày ngó con bé.



“Anh phải tự tìm hiểu lấy.”



Những tổ tiên tâm linh của Lysander vô cùng hùng mạnh. Họ không phải chỉ là những con ma. Charlie đã từng tận mắt nhìn thấy đôi tay rám nâu, những ngọn thương và những cái khiên của họ. Hơn một lần họ đã cứu sống nó. Nếu họ tức giận thì phải có lý do chính đáng chi đó.



“Tụi mình đi dạo đi.”



Charlie rủ, hy vọng không khí trong lành sẽ làm đầu của Lysander nhẹ nhõm đôi chút.



“Hay đó.” Olivia đồng ý liền, bồng con thỏ của nó lên.



Charlie định ra lấy con Hạt Đậu thì ông Onimous đã xuất hiện cùng con chó. Hạt Đậu nhảy xổ lên người Charlie, trong khi bọn mèo và lũ thỏ chạy toán loạn đủ mọi hướng.



“Ôi, nó nhớ cậu lắm, Charlie.” Ồng Onimous nói khi con chó bự nhảy chồm lên và bắt đầu liếm mặt, liếm tóc Charlie.



“Con chuột ổn chứ ạ?” Charlie hỏi.



“Khỏe như vâm vậy.” Người đàn ông bé nhỏ hồ hởi. “Thân với bà Onimous như hình với bóng. Còn bọn mèo lửa thì ngưỡng mộ chú ta.”



“Thật bất thường.” Olivia thốt lên. “Mèo mà lại thích chuột.”



“Chúng bất thường mà, thưa quý cô.” Ông Onimous nói nghiêm trang. “Các cô cậu đi ngay bây giờ đi. Charlie, mang con chó đi dạo thật đã đời đi nhé. Chân cẳng tôi không theo kịp nó.”



Ba người bạn rời quán café và hướng về phía công viên ở rìa thành phố. Olivia xách con thỏ trong giỏ, nhưng con vẹt của Lysander du hành trên vai cậu. Đầu nó cứ chúc lên chúc xuống, băm bổ theo nhịp những sải chân của chủ nhân.



Khi chúng tới công viên, Charlie tháo xích cổ cho con Hạt Đậu, và con chó chạy bắn qua bãi cỏ, xủa nhặng xị, vui mừng. Con vẹt Homer cũng tức tốc rời vai Lysander và bay là là trên đầu con chó, la rầm trời.



“Om sòm quá, cứu chó với.”



“Cứu tôi với chớ!” Olivia sửa.



“Nó rối loạn đó.” Lysander bảo.



“Em thì thấy nó đang cáu.” Olivia nói, cười khúc khích.



“Không giỡn đâu.” Lysander gắt. “Hễ nó cáu là nó đang rối trí. Giống anh. Anh đang rối trí.”



“X… xin… lỗiiiii.” Olivia dài giọng.



Charlie liếc Olivia. Suýt nữa thì con bé cười òa vô mặt Lysander. Thế là tốt cho nó, Charlie nghĩ. Khi Olivia làm bạn thì đó là một người bạn tốt, có điều Olivia chả hiểu được ban phép thuật là có ý nghĩa như thế nào; chả hiểu được gánh nặng đó nặng làm sao, và rối rắm làm sao.



“Nghiêm túc coi.”Charlie nói.



Olivia nhướn mắt lên, nhưng hình như nó đã hiểu cái nhìn cảnh báo trong mắt Charlie.



“Ngày mai chắc anh không đi học quá.” Lysander than.



“Sao vậy?” Charlie hỏi.



“Không biết, anh nghĩ tới trường sẽ gặp rắc rối.”



Giọng Lysander chìm thấp đến độ hai đứa kia hầu như không nghe được.



“Nhưng anh phải đi.” Charlie khẩn khoản nài. “Còn bức tượng nữa mà? Còn Ollie Sparks thì sao?”



“Sao em quan tâm nhiều quá vậy?” Lysander nói, ngạc nhiên vì vẻ tha thiết của Charlie.



“Thì tại vậy, thế thôi.” Charlie nói. “Em không nhịn được. Nghĩ đến Ollie em thấy khó chịu quá. Tại em chưa thử cố cứu nó lần nữa. Có nhiều chuyện khác xảy ra quá. Nhưng nghĩ coi chắc Ollie thấy kinh khủng lắm. Một mình trên gác mái, không biết có bao giờ thoát ra được hay không. Tụi mình phải cứu nó ra ngay đi, anh Sander. Phải cứu thôi. Thôi, anh nói thứ Hai này anh đi học đi mà.”



“Để anh nghĩ đã.” Lysander nói.



Cậu huýt sáo với con vẹt, và con chim xám lượn vòng, bay về đậu trên vai.



“Tạm biệt.” Lysander bảo. Nó quay đi và sải bước ra khỏi công viên.



Con vẹt ngó lại Charlie và Olivia, la lên:



“Coi chừng!”