Charlie Bone 4: Charlie Bone Và Lâu Đài Gương

Chương 13 :

Ngày đăng: 15:22 19/04/20


KỴ SĨ



Ông cậu Palton nói thật là điên rồ khi sử dụng căn nhà đường Filbert làm chỗ họp mặt. Tiệm sách của cô Ingledew sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Tài năng mới được khám phá của Olivia cần được giấu kín. Không ai có thể nghi ngờ gì khi nó bước vào tiệm sách. Hơn nữa Emma là bạn thân của nó và hai đứa thường trải qua kì nghỉ cuối tuần bên nhau.



Vào chiều thứ bảy, Charlie và ông cậu Palton lên đường đến nhà cô Ingledew. Bà nội Bone không chú ý tới họ. Bà đang chiếm thế thượng phong, như bà ấy nghĩ thế. Charlie và những đứa bạn tai quái của nó đã được dạy một bài học thích đáng. Billy Raven lại một lần nữa nằm trong tay nhà Bloor cũng như Charlie trong tay bà – không hơn không kém.



Fidelio cứ khăng khăng đòi tham gia vào kế hoạch, và khi Charlie và ông cậu bước vào căn phòng ấm cúng phía sau thì Fidelio đã ở đấy rồi. Nó đang ngồi trên ghế cái ghế dài giữa hai đứa con gái, Charlie chen vào ngồi bên cạnh Olivia và ông cậu Palton thì chiếm lấy một cái ghế bành. Cô Ingledew mang vào một đĩa bánh quy và ngồi lên thành ghế của ông cậu Palton.



Cuộc họp bắt đầu.



“Sự phối hợp thời gian là mặt quan trọng nhất của kế hoạch này.” Ông cậu Palton nói, “Cháu đã nghe rõ chưa Olivia?”



Olivia nói, “Đồng hồ của cháu chả bao giờ sai cả,” và nó trưng cổ tay ra để mọi người có thể chiêm ngưỡng cái đồng hồ bằng bạc lớn với mặt kính hợp thời trang.



“rất tốt,” ông cậu nói, “Miễn là cháu có thể coi giờ đúng lúc.”



“Vâng” Olivia ngoan ngoãn đáp lời.



“Và bây giờ mọi người phải nắm rõ vị trí của từng người trong phòng nhà vua. Charlie, hãy miêu tả căn phòng như lúc tụi mi đang làm bài tập ấy.”



Charlie cố gắng miêu tả một cách tốt nhất vị trí của từng người đến mức có thể.



“Mi và Emma sẽ chịu trách nhiệm cho những đứa kia ngồi đúng vị trí của tụi nó, đế Olivia có thể hình dung ra chúng.” Ông cậu nói một cách nghiêm nghị, “rõ chưa?”



“Vâng,” Charlie và Emma cùng đáp.



Ông cậu Palton lại tiếp tục phác thảo sơ bộ cho phần tiếp theo của kế hoạch.



Một giờ sau, cuộc họp giải tán. Felix Gunn đến đón Fidelio về nhà trong khi Charlie và ông cậu cuốc bộ về đường Filbert. Olivia sẽ ngủ lại với Emma. Nó cần xem một số sách lịch sử có tranh minh họa của cô Ingledew.



“Con hy vọng nhà Bloor sẽ không đoán ra được chúng ta đang làm gì,” Charlie nói, khi nó cùng ông cậu leo lên những bậc thang của nhà số 9.



“Charlie, chúng sẽ không bao giờ đoán ra được,” ông cậu nói một cách tự tin, “Không đoán ra trong vòng một ngàn năm nữa.”



***



Charlie cảm thấy thật khó mà cư xử một cách bình thường vào ngày thứ hai. Vẻ ngênh ngang phấn khởi của Fidelio làm nó lo lắng, “Chúng ta phải tỏ ra là đang buồn rầu chứ,” nó bảo Fidelio.



“Chỉ có em thôi,” Fidelio nói, “anh đâu phải là những nạn nhân được thừa kế tài phép đâu. Dù sao thì đây cũng là phong cách thường ngày của anh mà.”



Có một người mà Charlie phải cảnh báo. Lysander không có trong cuộc họp nên nó cảm thấy mình phải báo cho Lysander biết trước chuyện gì sẽ xảy ra. Không may là nó không gặp được Lysander đang ở một mình lúc nào cả mãi cho tới sau bữa ăn tối khi chúng đang leo lên những bậc thang dẫn đến phòng nhà vua. Charlie cố tình va vào đống sách trên tay Lysander và chúng đổ tung xuống cầu thang.



“Em làm cái gì thế, thật là vụng về!” Lysander càu nhàu khi nó cúi xuống thu lượm lại mấy quyển sách.



Charlie cũng cúi xuống để giúp nó. “Em phải cảnh báo với anh,” nó thì thầm.



“Cảnh báo cái gì?”
“Ông Wright nói rằng họ có vẻ như đã bị giam giữ trong trạng thái sinh học lơ lửng và vì thế không phải chịu đói khát gì. Ông cũng nói rằng ông có nghe thấy tiếng bước chân phía trên chỗ họ bị giam giữ. Một hay hai lần, ông nghe tiếng gọi và đôi khi chỉ là tiếng ngâm nga. Ông ấy cho là còn có một tù nhân thứ ba nữa trong tòa nhà.



Vào sáng thứ ba, ông Ebony và ông Wright đã được thả một cách không thể giải thích được. “Tự nhiên nó đến,” ông Ebony nói. “Chúng tôi có thể cử động, có thể nói chuyện. Chúng tôi ra cửa và rồi thoát ra ngoài. Tuy thế tôi không biết người kia có thoát ra được hay không.”



***



Trong bệnh viện, Charlie, Billy, Fidelio, Emma và Olivia đang tiến đến phòng bệnh nơi Gabriel đang điều trị.



“Năm đứa nhóc?” người y tá trực nói. “Không. Thế là quá nhiều. Ở đây chỉ cho phép ba đứa vào một lần thôi.”



“Chúng ta sẽ đợi bên ngoài chứ, Olivia?” Emma nói.



“Được thôi,” Olivia đáp, “dù sao mình cũng không chắc là mình muốn thấy mấy đứa con trai bệnh hoạn ấy.” nó gần như đã lấy lại phong độ với váy nhung màu cam, ánh bạc ở trên và tóc được kín đáo xịt keo màu hồng.



“Tụi mình đi nào,” Charlie nói với hai đứa kia.



Gabriel đang ngồi trên giường bệnh, trông tiều tụy và xanh xao. Nó nở một nụ cười yếu ớt nhưng rạng rỡ khi thấy mấy đứa bạn của mình. Tụi nó tiến đến cạnh giường. Fidelio là đứa thoải mái nhất. “Thế nào rồi nhóc?” nó hỏi khi nắm lấy cái bàn tay trắng xanh của Gabriel.



Charlie chỉ nhăn nhó. Bệnh viện khiến nó căng thẳng. Chúng quá sạch, quá ngăn nắp và quá yên tĩnh.



Billy đang gặp rắc rối với mấy cái túi. Khi được thả ra khỏi học viện Bloor vào thứ sáu, nó cứ khăng khăng lấy con chuột Rembrant về từ quán cà phê Thú Kiểng. Charlie đã bảo nó phải cất giấu con chuột cẩn thận nếu không muốn tìm thấy nó trong món súp của bà nội Bone. Vì thế Billy giấu nó trong một cái túi và một con chuột khác ở trong túi kia.



Con chuột này là ý kiến của bà Silk. Bà ấy nghĩ nó sẽ giúp Gabriel mau chóng bình phục. “Gabriel chỉ mong mình có thể nghe được con chuột nói gì,” bà ấy bảo Billy.



Billy lê bước lại gần Gabriel và đặt con chuột lên tấm khăn trải giường trắng-gì-mà-trắng-thế.



“Rita!” Gabriel hồ hởi reo lên, nâng con chuột lên áp vào má. “Tao yêu mày lắm, Rita!”



Rita chỉ kêu vài tiếng choe chóe.



“Nói cho anh biết nó đang nói gì đi, Billy,” Gabriel nài nỉ.



Billy lại lâm vào tình huống khó xử. Con Rita rõ là đang chửi rủa. Giữa những tiếng chửi rủa đó, nó càu nhàu, “Ta đang ở đâu thế này? Ai lại mang ta đến chỗ chết tiệt này vậy hả?”



“Nó nói là nó cũng yêu anh lắm,” Billy bảo.



“Ôi, Rita, mày là con chuột đáng yêu nhất thế giới!” Gabriel gào lên.



Một tiếng hét thất thanh chợt vang lên từ thằng bé ở giường kế bên. “Cô y tá ơi! Nó đang ôm con chuột kìa! Có chuột ở đây!”



“CÁI GÌ?” một giọng nói nghiêm khắc vang lên.



Billy chộp lấy Rita, và ba đứa nó chạy hộc tốc ra khỏi phòng bệnh, trong khi những tiếng la ó “Chuột! Chuột!” “Thật là ghê tởm!” “Đâu? Đâu? Mình muốn thấy nó!” theo chúng ra tận hành lang.



Nhưng lớn hơn tất cả những tiếng la ó ấy là tiếng cười của Olivia.