Charlie Bone 4: Charlie Bone Và Lâu Đài Gương
Chương 9 :
Ngày đăng: 15:22 19/04/20
NGÔI NHÀ BẤT CHỢT
Charlie chạy gần như hết quãng đường tới quán Cà Phê Thú Kiểng. Trong túi quần nó là sợi dây xích cổ con Hạt Đậu và trong đầu nó là một kế hoạch tuyệt vời. Thành phố đầy những người đi mua sắm ngày thứ Bảy và điều đó làm chậm bước Charlie.
Nó quẹo vào hẻm Con Ếch cùng lúc với Dorcas Loom và hai thằng anh của con bé. Albert và Alfred Loom là những thiếu niên to bè, trông hung hăng. Chúng khoái những trò kiểu như cướp ba lô ngưòi ta đeo sau lưng, hành hạ mèo và ngáng đường những người chơi ván trượt. Chúng cũng tự hào là chủ nhân của bốn con chó săn - những con vật đã cho chúng được phép bước vào quán Cà Phê Thú Kiểng. Dorcas thường chờ ở trên chiếc ghế băng ngoài. Nó sợ thú, và Charlie thường thắc mắc là làm thế nào mà con bé sống chung được với những con vật hung hãn như vậy – đó là chưa kể tới đàn chó săn.
Với một tiếng “Chào!” thiệt lẹ, Charlie vượt băng qua anh em nhà Loom và xông vào quán Cà Phê Thú Kiểng.
“Gì vậy, Charlie?” Ông bảo vệ Norton nói. “Bộ cậu bị một con nhân mã không đầu đuổi hay sao vậy?”
Charlie trông thấy mái đầu vàng óng của Emma ở xa xa, và để mặc Norton đối phó với bọn nhà Loom, nó lao về phía con nhỏ. Nó ngạc nhiên khi thấy cái bàn đã đầy kín. Lysander và con vẹt Homer cũng đã tới. Tancred ngồi kế bên Lysander với một con chuột kiểng của Gabriel, và Gabriel đang cho con chuột đen Rembrandt của Billy ăn.
“Charlie, ngồi đây nè!” Fidelio xích ra lấy chỗ cho Charlie, trong khi con mèo điếc của nó bấu chặt lên vai.
Ngay khi Charlie ngồi xuống, con Hạt Đậu, nãy giờ ngủ say dưới gầm bàn, liền xồ lên đùi nó, khiến cho cái bàn nghiêng lệch qua một bên, báo hại mấy chiếc đĩa và ly rớt choang xuống sàn nhà.
Lập tức những tiếng nhao nhao nổi lên:
“Cái con chó!”
“Em không điều khiển được nó sao, Charlie!”
“Đang ăn cái bánh ngon thì…!”
“Tiêu nước ép của tui rồi!”
Trong khi đó Charlie hét ầm:
“Không ai báo cho em biết con Hạt Đậu dưới gầm bàn hết.”
Gần như ngay tức khắc, anh em nhà Loom xông vào, gây nên một trận náo loạn ghê gớm hơn nữa cùng với bọn chó săn. Mấy con chó lớn bắt đầu táp đuổi bất cứ sinh vật nhỏ nào xui xẻo trong tầm đớp của chúng.
Tiếng huyên náo trong quán Cà Phê ầm ĩ tới nỗi ông Onimous phải nhảy hẳn lên bàn và quát:
“Im lặng nào! Ở đây không được phép gây mất trật tự.”
Homer, con vẹt của Lysander kêu om sòm:
“Nói hay lắm, thưa ngài.”
Nghe vậy, Alfred hét vang:
“Lão mắc chứng gì đó, lão kia?”
Ông Onimous trợn mắt nhìn thằng thiếu niên, không tin nổi:
“Cậu nói gì?”
“Tôi nói lão mắc chứng gì đó?” Alfred lặp lại.
Ưỡn thẳng hết cỡ chiều cao một thước bốn mươi chín phân (cộng với cái bàn khiến ông cao hai thước hai mươi ba), ông Onimous đáp:
“Xin các công tử hãy để ý đến những con thú nhỏ hơn. Các vị thấy chúng mới hoảng sợ làm sao kìa. Lũ chó của các vị luôn gây hỗn loạn mỗi lần chúng mang các vị vô đây.”
“Không phải bọn này, mà là nó ấy.” Albert Loom chỉ Charlie. “Nó và con chó vàng hỗn hào kia. Con đó to hơn đám chó của bọn này.”
Hạt Đậu khẹt một tiếng sủa nghẹn sâu trong cổ họng và xông vào đàn chó săn, trong khi Homer la quác quác:
“Nó ở trong đó, chắc chắn,” Charlie nói. “Đó là cái lão em trông thấy ở học viện Bloor... cái lão không thích con nít ấy.”
”Sao?” Fidelio hỏi.
Tiếng tru đau đớn của Hạt Đậu khiến Billy khó mà suy nghĩ được. Tông mũi vào thứ mà mình không nhìn thấy là điều rất hãi hùng đối với một con chó, mà Charlie không biết làm sao diễn tả bằng ngôn ngữ thú vật cho con chó về lực trường. Chỉ có Billy mới làm được điều đó.
“Em sẽ nghĩ ra cách gì đó,” Charlie cố tỏ ra vui vẻ.
Cả bọn dùng dằng rời khỏi Ngôi Nhà Bất Chợt, trong khi Billy vẫn kẹt bên trong, nhưng bọn chúng không thể làm gì thêm được nữa. Cần phải sắp xếp một kế hoạch khác.
Khi Charlie bước ra khỏi Ngõ Quanh Co, nó ngoái nhìn lại. Những con mèo lửa vẫn chưa đi. Chúng đang ngồi dàn hàng ngang bên ngoài cánh cửa Ngôi Nhà Bất chợt, bộ lông óng ánh của chúng sáng ngời trong bóng tối. Có lẽ chúng có lời giải cho việc đào tẩu của Billy.
Billy đang coi TV thì nghe tiếng con chó. Mới đầu âm thanh ấy chỉ là một tràng tru đau đớn, nhưng rồi Billy bắt đầu nhận ra tiếng của Hạt Đậu, và rồi hiểu được lời con chó.
“Cổng ma!” Hạt Đậu sủa. “Tường nước đá! Tường lửa! Cổng làm đau! Cú lừa con mèo! Ối đau! Charlie, cứu!”
Billy nhảy dựng lên và lao ra cửa sổ. Tất cả những gì nó có thể thấy qua làm sương dày chỉ là một bức tường đá xám. Cửa sổ phòng nó bị khoá và nó không cách chi mở ra được. Nó đi dọc lối đi bên ngoài căn phòng và nhón gót ra chiếu nghỉ. Ngó xuống hành lang, vừa lúc nó thấy lão Usher de Grey đóng sầm cửa trước lại. Billy chạy trở lại lối đi và đứng dựa sát vào tường, gần như không dám thở. Charlie ở bên ngoài, nhưng liệu chuyến thăm của anh ấy có gây rắc rối gì không? Ý nghĩ phải chịu đau đớn thêm khiến Billy nhắm mắt lại sợ hãi.
“Billy!” Một giọng nhẹ ru.
Billy mở choàng mắt ra và thấy con mèo đen nhỏ ngay cạnh bàn chân nó.
“Đám bạn,” con mèo nói, bằng giọng sáng rỡ nhất.
Billy rón rén đi trở vào phòng, có con mèo theo sau. Không gây một tiếng động nào, nó cẩn thận khép cửa lại.
“Tội chó bị đau,” con mèo nói. “Vuốt Sắc phải chỉ cho bạn của Billy thấy nguy. Phải chỉ tường bí mật của Usher. Làm ơn nói chó là Vuốt Sắc xin lỗi.”
“Nếu gặp lại nó tớ sẽ nói,” Billy đáp.
“Các bạn tôi đang ở đây,” con mèo con nói tiếp. “Họ ở lại. Họ giúp Billy đi. Tối nay, Billy phải sẵn sàng.”
“Tối nay?” Billy lắc đầu, hoảng sợ.
Nhưng vì ước muốn trốn thoát quá lớn, ý nghĩ về tự do quá cám dỗ, nên nó bật cười to, phấn khích.
“Suỵt!” Con mèo nhắc. “Chưa!”
“Tôi sẽ đi đâu?” Billy hỏi. “Nếu tôi rời khỏi đây?”
“Các bạn sẽ chỉ cho cậu.”
“Các bạn của mèo là ai?”
“Mèo, dĩ nhiên rồi. Lông đồng, lông cam và lông vàng.”
“Những con mèo lửa!” Billy thảnh thốt.
“Những con mèo lửa, đúng. Vuốt Sắc đi đây.”
Billy mở cửa và con mèo đen bước gọn ra lối đi.`
“Đừng quên,” con mèo nói. “Tối nay.”
“Làm sao quên được!” Billy thì thào.