Charlie Bone 5: Charlie Bone Và Nhà Vua Ẩn Mình
Chương 5 : Phù thủy có hai cái bóng
Ngày đăng: 15:22 19/04/20
“Billy Raven, trò đang nói gì đấy?” Manfred Bloor khệnh khạng đi vào phòng. Tay hắn xách một chiếc cặp táp đen to đùng, nhìn mới cứng.
“Ờ... không ạ. Em chỉ bảo Charlie dịch cuốn sách ra thôi.” Đôi mắt đỏ của Billy chớp chớp sợ hãi.
“Im lặng là vàng, nhớ đó, Billy.” Manfred ngồi vào chỗ của hắn ở cái bàn đối diện.
“Vâng, thưa thầy Man... à ngài.” Billy kịp thời sực nhớ ra Manfred bây giờ phải được gọi là “ngài”.
Dần dần, Phòng Nhà Vua cũng đầy hết. Lysander là người cuối cùng đi vào. Anh đóng cửa lại bằng một cú đá hậu, khiến Manfred nổi trận lôi đình. “Quỷ bắt mày đi, mày không thể cư xử bình thường được sao, Lysander Sage?”
“Cũng còn tùy xem thầy ngụ ý cái gì là bình thường,” Lysander điềm nhiên. “Ý của tôi là không ai trong chúng ta ở đây bình thường cả, đúng không? Thậm chí cả thầy cũng không.”
Bất ngờ quá, Manfred trợn mắt kinh hoàng nhìn Lysander, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hắn nạt nộ, “Ta thấy mi xấc láo đủ rồi đấy, Sage. Rồi mi sẽ phải trả giá cho lời nhận xét đó. Thôi, ngồi xuống và câm mõm lại.”
Nhún vai, Lysander ngồi xuống cạnh Tancred, và trước những cái nhìn chằm chằm của đám trẻ còn lại trong phòng, anh bày sách vở ra bàn.
Bầu không khí ngột ngạt trong Phòng Nhà Vua mỗi lúc mỗi ngột ngạt hơn. Charlie thấy tối nay cái bọn ngồi hai bên Manfred có vẻ tự mãn một cách đặc biệt. Chúng liên tục đá cho nhau những ánh mắt bí hiểm, và rồi lại trơ tráo dòm phóng qua bàn, tới chỗ Charlie và bạn bè nó.
Dorcas Loom đã có thời là một con nhỏ tròn trịa lúc nào cũng cười. Giờ nó trở thành một cô nàng mười hai tuổi ục ịch, mắt lúc nào cũng trợn ngược lên, với mái tóc vàng tết bím và nước da tái nhợt ốm yếu của kẻ cứ ở tịt trong nhà. Nó ngồi lèn giữa cặp sinh đôi giống nhau y đúc nhà Branko là Idith và Inez – đôi trẻ mặt trơ như búp bê, tóc đen, chỉ cười khi có đứa nào đó gặp chuyện điêu đứng.
Một trong hai đứa sinh đôi (ai biết là đứa nào) lúc này đang dòm Charlie hau háu, trong khi ánh mắt Charlie chĩa lên bức chân dung Vua Đỏ. Nó không tài nào tập trung được vào bài tập của mình. Vị trí bị thay đổi của cái bóng nghiệt ngã trong bức họa đã choán hết tâm trí nó. Việc này đã xảy ra thế nào? Và tại sao? Manfred từng bảo với nó rằng cái bóng đó là Borlath, người con cả của nhà vua, một tên bạo chúa tàn ngược. Nhưng bản năng mách bảo Charlie rằng điều đó không phải. Vậy thì cái bóng đó là ai?
“Bone! Làm bài tập đi!” Tiếng quát của Manfred kéo tuột Charlie trở lại mặt đất.
“Em đang... đang làm,” nó lắp bắp.
“Láo. Mi lại đang nhìn trợn nhìn trạo vào bức tranh chứ gì. Mi lúc nào mà chả vậy. Hừ, bỏ cuộc đi, Charlie Bone, bởi vì đó là bức tranh mà mi không bao giờ, không bao giờ có thể vào được. Hiểu chứ?”
“Vâng, nếu thầy nói vậy,” Charlie cúi đầu xuống bài tập của mình. Nó cố cưỡng lại niềm thôi thúc phải nhắc tới cái bóng, mặc dù nó chỉ ao ước muốn biết mấy đứa kia sẽ phản ứng ra sao với điều đó. Ngoài Billy, xem ra chưa đứa nào nhận thấy cái bóng đã dịch chuyển thì phải?
Ngay khi giờ làm bài tập kết thúc, Charlie thu gom sách vở lại và tất tưởi theo Billy ra khỏi phòng.
“Em có thấy cái bóng không?” Nó hỏi Billy khi thằng bé con vội vã đi dọc theo hành lang. “Có phải đó là chuyện em muốn nói với anh không?”
“Em đâu có tinh mắt lắm đâu,” Billy thận trọng nói. Rồi nó dừng lại, ngoái ra sau. “Họ đang chờ cái gì vậy?”
Quay lại nhìn, Charlie thấy Gabriel, Emma, Tancred và Lysander đang đứng bên ngoài Phòng Nhà Vua.
“Cậu có thấy cái đó không?” Emma gọi Charlie.
“Cái gì?” Charlie nói, bực mình vì bị phân tâm ngay lúc đang ráng moi thêm tin tức từ Billy.
“Asa tới khóa cửa ngay khi tụi mình rời khỏi phòng,” Emma bảo với Charlie.
“Bọn kia vẫn còn ở trong đó mà,” Gabriel thêm. “Bọn chúng âm mưu gì thế nhỉ?”
“Ai thèm quan tâm,” Lysander lững thững đi khỏi nhóm bạn.
“Mình thì quan tâm đấy,” chiếc áo chùng của Tancred bay phồng lên và một làn gió mạnh vù qua thổi bay tung tóc cả bọn. “Chúng đang làm gì thế? Mình muốn biết.” Anh áp tai vào cánh cửa, đúng lúc đó cánh cửa mở ra, khiến anh chúi nhủi về trước, tông ầm vào Asa Pike.
“Cút đi, đồ do thám!” Asa rít lên, hất ngửa Tancred ra.
Cùng với tiếng thét tức giận, Tancred hụt chân ngã ra sau, mất thăng bằng và té phịch mông xuống sàn.
“Tất cả tụi bay cút mau,” Asa ngó trừng trừng qua hành lang. “Trừ phi tụi bay muốn cấm túc.” Đoạn sập cánh cửa cái ình và ồn ào khóa lại từ bên trong.
Tancred đứng dậy và đang định xông vào Phòng Nhà Vua lần nữa, thì Emma vịn cánh tay anh lại. “Đừng, Tanc,” con nhỏ nói. “Không đáng đâu.”
Charlie đi vào rồi đứng đực bên trong cánh cửa. Tim nó tụt xuống khi thấy ngoài tiến sĩ Bloor còn có cả lão già Ezekiel đang ngồi cạnh lò sưởi trong chiếc xe lăn của lão. Trông lão già hắt già hiu hơn cái tuổi một trăm lẻ một nhiều, với bộ mặt tựa cái đầu lâu mọc lưa thưa vài sợi tóc trắng.
“Việc gì mà tới đây vào giờ trễ nải thế này hả, Charlie Bone?” Tiến sĩ Bloor hạch hỏi.
“Bà giám thị chuyển cháu tới đây.” Những lời nói tắc tị trong cổ họng Charlie và phọt ra lục bục tựa như nó đang súc miệng.
“Cái gì?” Lão Ezekiel giơ một tay áp lên tai. “Nói rõ coi, nhóc.”
“Bà giám thị chuyển cháu tới,” Charlie quát.
“Không cần phải quát,” tiến sĩ Bloor mắng nó. “Chúng tao không điếc.”
“Phải, thưa ngài.”
“Hử? Tiếp đi, tại sao bà giám thị chuyển mày tới đây? Mày vừa mới bày trò gì vậy?”
“Mày không bao giờ tránh để không gặp rắc rối được hay sao?” Lão Ezekiel nhe hàm răng đen ngòm vào Charlie.
“Cháu luôn cố tránh ấy chứ,” Charlie nói. “Nhưng đôi khi cháu bị buộc tội sai.”
“Ta hy vọng mi không đổ lỗi cho những thành viên của giáo ban,” ông hiệu trưởng xỉa vào Charlie một tia nhìn chết người.
Charlie ngọ nguậy hết chân này đến chân kia. “Không đúng đâu ạ.”
“Không đúng à. Thế mi bị buộc tội gì, Bone?”
“Tội làm các bạn gái xỉu, thưa ngài.”
Tiến sĩ Bloor nhướn đôi lông mày. “Úi lạy trời, mi đã làm điều đó như thế nào?”
“Thì thế, thưa ngài, cháu có làm đâu,” Charlie buột miệng. “Có một con cá sấu trong hành lang, một ảo ảnh và...”
“Cái gì?” Lão Ezekiel lăn phụt chiếc xe ra khỏi lò sưởi đến đậu ngay trước mặt Charlie. “Thì ra là mày. Mày, kẻ bấy nay đã tạo ra ảo ảnh, hù người ta sợ đến chết.”
“KHÔNG!” Charlie gào lên. “Không phải. Cháu không thể làm được. Nếu cháu mà làm được thì cháu đã làm cách đây cả thế kỷ rồi.”
Đôi mắt đen téo tẹo của lão Ezekiel Bloor quét tạt khắp mặt Charlie, như lùng sục tìm kiếm sự thật từ những thay đổi nhỏ nhất trên nét mặt nó.
“Nó không làm đâu, ông nội,” tiến sĩ Bloor bảo. “Tôi tin là có đứa vừa mới khám phá tài phép của mình. Và Charlie biết đứa đó là đứa nào.”
“Phảảii!” Lão Ezekiel nhổ phẹt cái từ đó ra. “Phảiii! Nó biết. Ai vậy, Charlie?”
“Cháu không biết.”
“Láo này!” Cây ba toong của lão già bị khuất trong nếp gấp của tấm mền kẻ ô vuông lão trùm lên người khiến Charlie không trông thấy, cho tới khi, một vụt màu trắng khảo vào hai đầu gối nó.
“Úiii!” Charlie thét ầm cả lên.
“Mày biết đứa nào à,” lão Ezekiel xỉa xói. “Và bây giờ bọn tao phải biết. Bọn tao phải biết, mày hiểu chưa. Mọi đứa trẻ được ban pháp thuật đều phải để bọn tao biết đến.”
“Ừm,” Charlie nói, vừa suy nghĩ thật nhanh vừa xoa xoa đầu gối, “Cháu không biết gì hết. Không ai trong tụi cháu biết gì cả. Tất cả đều sửng sốt. Ý cháu là, chúng ta có mười hai người có phép thuật phải không nào – nếu cụ kể cả Manfred – cho nên cụ tưởng tượng coi, chúng ta sẽ cảm thấy thế nào khi bất thình lình có ai đó tự nhiên tạo ra ảo ảnh.” Charlie dừng lời, lo sợ mình đã đi quá xa. “Có lẽ đó là một người trong đám giáo viên.”
“Đừng có ngu!” Lão Ezekiel lại huơ cây ba toong nhưng Charlie đã kịp nhảy tránh được.
“Để nó đi đi, ông nội,” tiến sĩ Bloor nói chậm rãi, giọng toát lên vẻ thâm độc. “Cứ đến lúc là chúng ta sẽ tìm ra thôi. Và khi đó, ái chà, chúng sẽ biết tay. Cái đứa con nít ranh ma, hư hỏng đó. Cả mày cũng vậy nữa, Charlie Bone, vì cái tội nói dối.”