Charlie Bone 6: Charlie Bone Và Sói Hoang

Chương 8 :

Ngày đăng: 15:23 19/04/20


Cây cầu bất trắc



Chiều thứ Sáu, Billy Raven bỗng đổi ý. Thằng bé bảo với Charlie là nó sẽ không nghỉ cuối tuần ở nhà Charlie nữa.



“Anh tưởng em muốn giúp tụi anh tìm Asa,” Charlie nói.



Billy chậm rãi tháo dây giày bộ của nó. Chúng đang ngồi trong phòng để áo khoác xanh da trời. Charlie cởi đôi giày đá bóng của nó. Cuối cùng Billy nói:



“Ở trong vùng đồng hoang. Tất cả muông thú. Không phải là em không thích thú vật, em thích chứ, nhưng chúng nó kêu ghê quá – bao nhiêu thú dồn vô một nơi như đồng hoang, mỗi loài nói bằng một ngôn ngữ khác nhau, nghe bum, bum, chát, chát trong tai em. Em thích ở lại đây với bà bếp trưởng hơn.



Bọn trẻ sàng tới lui trước mặt chúng, đứa nhảy qua giày, đứa bò lồm cồm dưới băng ghế, đứa tìm quần cộc, áo sơ mi bị thất lạc. Charlie cúi sát xuống Billy. “Em còn để Rembrandt ở nhà anh. Ngoại Maisie sẽ bấn lên cho coi.”



Billy cởi giày ra và ngồi nhìn trao tráo vào chúng. “Có lẽ bà Maisie sẽ mang nó tới đây và để nó lại chỗ bà bếp trưởng.”



Charlie nhún vai. “Để anh hỏi bà xem sao. Ừm, anh đi xếp giỏ đồ xách đây, gặp lại em thứ Hai nha.”



“Chúc may mắn,” Billy đáp.



Charlie đã loay xoay giấu xong mớ đồ của Asa dưới đáy giỏ. Về đến nhà nó lôi chiếc áo khoác với cái nón cũ ra và tống vô tủ quần áo của mình. Benkamin rung chuông đúng lúc nó xuống lầu dùng bữa trà.



“Hai con định làm gì thế?” Ngoại Maisie hỏi khi hai thằng bước vô bếp. “Trông mặt các con ghi rõ những âm mưu với chuyện thám hiểm kìa.”



‘Vậy ạ?” Benjamin lóng ngóng sờ lên cằm.



“Nhìn các con là ta biết ngay, cả Hạt Đậu nữa.” Ngoại Maisie bắt đầu lục lọi tủ lạnh tìm cục xương đầy thịt mà bà đã để dành cho con chó.



Charlie không chắc mình nên tiết lộ bao nhiêu cho ngoại Maisie biết. Nó không muốn làm bà lo lắng. “Bọn con có một kế hoạch nho nhỏ cho ngày mai,” nó nói bâng quơ. “Chơi trốn tìm với Hạt Đậu.”



“Thế à!” Ngoại Maisie thảy cục xương cho Hạt Đậu.



Họ ngồi xuống dùng bữa trà. Ông cậu Paton thường không xuống giờ này, cho nên Charlie không quá nôn nao. Nó có thể nói chuyện riêng với ông cậu sau. Nó muốn lời khuyên của ông về dự tính chúng sắp thực hiện.



“À quên, ông cậu của con đi rồi,” ngoại Maisie bảo, bày ra bánh lúa mạch mới ra lò.



“Đi?” Charlie buột miệng kêu. “Bà nói đi là đi đâu?”



“Việc gì sốt vó lên thế, Charlie. Ông ấy ra biển như thường lệ ấy mà.”



“Để thăm ông cố?” Charlie hỏi.



“Đúng vậy. Không được hé một lời với bà Bone đấy, nhớ không. Chúng ta không muốn mụ mà tới đó và quậy tung cả lên.”



“Dạ,” Charlie lầm bầm. Charlie liếc Benjamin, rõ ràng thằng này cũng đang nghĩ như nó. Mặc dù không mong đợi Ông cậu Paton sẽ đi cùng vô vùng đồng hoang, nhưng chắc chắn chúng cũng an lòng phần nào nếu ông biết về cuộc phiêu lưu và sẵn sàng ra tay giải cứu nếu có gì bất trắc.



Benjamin đã bồn chồn lắm rồi. Nó lưỡng lự không biết có nên nói cho ba mẹ mình biết mình đi đâu không. Charlie cười trấn an nó. “Fidelio sẽ đi với tụi mình, lại cả Olivia nữa.”



“Ủa?” Benjamin không biết nên mừng rỡ hay bực bội. Olivia quá lòe loẹt so với gu thẩm mỹ của nó.



“Ta thấy coi bộ nghiêm trọng hơn trò trốn tìm rồi đấy,” ngoại Maisie nghi ngờ. “Ta hi vọng các con không làm điều gì dại dột.”



“Không có tí dại dột nào đâu, bà Jones ạ,” Benjamin nghiêm trang.



Một giây sau chuông điện thọai reng. Trước khi ngoại Maisie nhấc máy Charlie đã có cảm giác thắc thỏm là rắc rối thứ hai sắp nổi lên.



“Điện thoại của con này, Charlie,” ngoại Maisie gọi.



Chân Charlie lết bết vô hành lang.



“Tươi lên coi, Fidelio, bạn con gọi mà,” ngoại Maisie trao ống nghe cho Charlie.



“Chào, Charlie, tin xấu đây,” giọng Fidelio phấn chấn.



Charlie thở dài. “Gì đây? Đừng nói là này mai anh không thể đi à nha.”



“Xin lỗi, Charlie, anh quên khuấy mất. Anh đã hứa với ba anh về buổi hòa nhạc này rồi. Nó thuộc tua lưu diễn mùa hè. Rất, rất quan trọng. Nó có thể tạo bước ngoặt cho sự nghiệp tương lai của anh…”



“Ừ, ừ,” Charlie ủ rũ. “Được rồi, thần đồng, tụi em sẽ phải đi mà không có anh.”



“Thế cuối tuần tới thì sao?” Fidelio đề nghị.



“Quá trễ. Asa khôgn chừng đã bị thương. Chúng ta phải tìm thấy anh ấy vào ngày mai.”



“Hoặc đã chết.”




Làm như để trả lời con nhỏ, một màn sương giá cuộn về phía chúng, là đà trên sông. Giờ thì chúng không thể thấy gì đằng trước hơn một mét. Olivia huơ huơ cây đèn pin chặn màn sươngddang xồ tới. Chẳng xuyên thủng nó được tí naog. “Vô phương,” con nhỏ van vỉ.



“Tụi mình phải mò đường mà đi,” Charlie hăng hái nói. Rốt cuộc cần phải có người lạc quan chứ. “Đi đi. Benjamin, bồ đi trước, một tau vịn lan can, tay kia nắm đuôi áo mình để dẫn đường cho mình. Mình sẽ đi giật lùi và kéo bác Pike, còn Olivia đi cuối cùng để canh chừng bác Pike không ngã lộn qua bên …”



“Và kéo cả đám tụi mình theo luôn,” Olivia nói thẳng thừng.



Không đứa nào nghĩ ra kế hoạch nào hay hơn, thế là chúng bắt đầu đoạn đường cam gobanwg qua sông. Chúng chỉ nhích được vài mét thì Benjamin thét thất thanh. “Tay vịn mất rồi … tớ không thấy … không thể thấy gì hết. Sương quá dày và … và … có gì đó không biết.”



Charlie chộp lấy đoạn thanh vịn cuối cùng trước khi mắt xích bị gãy. Tiếng gầm rú xộc đầy tai nó, và nó kinh hoàng khi thấy nước dội lên chân mình. Không thể thế này được, nó nghĩ. Dòng sông ít nhất phải mười mét bên dưới cầu. Làm sao nó dâng lên tới tận đây được. Nó sực nghĩ tới trò dìm chết người của Dagbert.



Tiếng í ới chập chờn của Olivia vọng tới Charlie. “Chân tớ ướt sũng rồi nè. Sông này có thủy triều lên xuống không đó? Đằng ấy nghĩ, đây là thời điểm đặc biệt trong năm mà nước dâng cao hay không?”



Charlie thì phân vân liệu đây có phải là thời điểm để nói dối. Nó biết con sông này không có thủy triều, nhưng nó cần phải giữ vững tinh thần của cả bọn. “Có thể,” nó ậm ừ. “Tụi mình phải bò thôi. Vậy an toàn hơn.”



“Nhưng như vậy sẽ ướt hết. Có khi chết duối,” Benjamin rú rít. “Tớ không biết miếng tay vịn tiếp theo ở đâu, hoặc nếu có thì… Ối … Ố!”



Một quầng sáng bất ngờ tỏa rực khu vực xung quanh chúng.



“Con bướm của cậu đó,” Benjamin thét. “Coi kìa, Charlie! Trên đầu cậu í.”



Charlie ngước lên. Đúng thật, dập dờn không trung phía trên nó là con bướm trắng, dôi cánh bạc phóng ra những luồng sáng rực rỡ.



“Cảm ơn!” Charlie nín thờ. “Mình chẳng biết làm sao nếu không có bồ, Clearwen!”



“Tớ thấy tay vịn rồi,” Benjamin hét. “Ờ. Nắm được rồi. Đi nào, Charlie.”



Đến giờ, tất cả ba đứa đang bò bằng đầu gối. Vậy là tốt. Charlie cảm thấy mình bay về phía dòng nước. Một tay nó túm chặt bà Pike, còn tay kia, nó bấu chặt cạnh của cây cầu.



Sợ đông cứng người lại, Benjamin không thể nhích thêm bước nào. “Tụi mình chết đuối mất thôi,” nó thét gào.



“Đúng vậy nếu tụi mình không đi tiếp!” Olivia thét lên.



Đằng sau con nhỏ, Charlie nhận ra hình thù đen đen của Hạt Đậu, đang bò chậm rãi bằng bụng về phía chúng. Cây cầu bất thần nghiêng dữ dội. Cả đám thét rùm trời khi bị trôi tuột luốt trên cầu, quýnh quíu bám vô bất kì cái gì chộp được. Có tiếng tru hãi hùng, khi Charlie nhìn qua thân hình sóng sượt của bà Pike, nó thấy Olivia, một cánh tay quặp chặt vô thành cầu, tay kia vòng ôm chặt chân bà Pike. Bên kia con nhỏ, cây cầu trống trơn.



“Phải Hạt Đậu tru không?” Benjamin thét. “Nó có sao không?”



“Đi đi, Ben,” Charlie gầm gừ.



“Không thể. Mình rớt mất.”



Cả lũ sẽ rớt, Charlie nghĩ, rồi tất cả bọn sẽ rồi đời.Nó mường tượng Hạt Đậu đang vùng vẫy chống lại dòng nước hung dữ. Chú chàng sẽ chẳng cầm cự được lâu.



Từ từ, cây cầu chao trở lại, tới khi thẳng về như cũ. Cả bọn chờ một cú giật nữa. Không xảy ra. Bỗng nhiên, thanh sắt bên dưới chúng trở nên chắc chắn và vững chãi. Khi Charlie đứng lên, nó cảm tưởng chân mình bám vô cầu như có lực từ. Tuy vậy nó có thể di chuyển khá an toàn.



“Bồ có cảm thấy gì không?” Nó gọ Benjamin.



“Có. Có. Giờ mình thấy an toàn rồi,” Benjamin đáp. “Đã có thể thấy bờ bên kia, chỗ con bướm của bồ đang bay.”



“Oa!” Olivia đứng hơi dạng hai chân ra. “Kỳ diệu chưa. Nhìn này, chân bác Pike không còn lết dưới cầu nữa.”



“Tụi mình đi đi!” Charlie ngần ngại, rầu rĩ liếc nhìn khoảng trống trên cầu đằng sau Olivia. Nó thấy chếnh chaongd vì thương tiếc. Bây giờ cả bọn có cơ hội lớn để sống sót, nhưng Benjamin sẽ phản ứng thế nào khi nó phát hiện Hạt Đậu đã rơi xuống sông?



Vùng đồng hoang vẫn chìm lỉm trong sương giá dày đặc, nhưng màn sương đang lùi khỏi mặt nước, và Charlie có thể thấy đầu kia cây cầu, nó nheo mắt lại, ráng dõi ra xa. Liệu có tin được những gì nó đang nhìn thấy kia không?



“Đằng ấy nhìn gì thế, Charlie?” Olivia hỏi.



“Có ai ở đầu cầu đằng kia,” Charlie khẽ nói.



“Đâu?” Olivia quay lại. “Ố, oa!”



“Chẳng phải tớ nhìn lầm chứ?”



“Không, Charlie,” Olivia sợ sệt. “Tớ cũng thấy ông ấy.”



Hình ảnh đó rất mờ. Hầu như nhòa trong màn trời xám xịt, ngoài tấm áo đỏ chói, không nghi ngờ gì, hoặc chiếc mũ giáp viền bạc với chỏm mũ đỏ rực.



“Một hiệp sĩ,” Charlie lầm bầm.



Benjamin ngoái nhìn lại. Nó quá trễ để nhìn thấy hiệp sĩ, bởi vì ngài đã biến vô màn sương. Tất cả Benjamin thấy là cây cầu trống lỗng.



“Hạt Đậu đâu? NÓ RƠI RỒI!” Benjamin gào lên. Nó lao trên cây cầu, nhảy phóc tới mặt đất khô ráo và chạy dọc theo bờ sông, cạnh dòng nước xoáy trào.