Charlie Bone 6: Charlie Bone Và Sói Hoang
Chương 7 :
Ngày đăng: 15:23 19/04/20
Lốt cải trang của Asa
Charlie lật sấp người xuống, giả bộ ngủ. Nó cảm thấy một cú thụi mạnh vô lưng. “Thôi!” Nó cáu tiết nói thầm.
“Nói cho tôi về những chữ trên tường,”Dagbert rít rú.
“Không. Đó là thông điệp riêng tư.”
“Tôi sẽ không nói cho ai đâu”.
“Hừ!” Charlie đứng dậy và đi vô buồng tắm. Nếu có đôi co thì hãy đôi co ở những chỗ không ai nghe thấy-sẽ an toàn hơn. Đúng như nó đoán,Dagbert lò dò đi theo.
Charlie đóng cửa lại. Mặt trăng lại lướt ra khỏi đám mây,rọi ánh sáng vừa đủ cho hai thằng bé trông thấy mặt nhau.
Charlie đứng dựa lưng vô bồn tắm. Vòi nước lạnh đang xả lớn,kêu tồ tồ,dồn dập. Dagbert đứng bên cạnh bồn,gương mặt xanh nhợt dưới ánh trăng.
“Tôi không phải là gián điệp. Anh biết,anh có thể tin tôi mà.”
“Cậu giỡn chơi”,Charlie ngồi lên mép bồn. “Cậu rình rập tôi như do thám,và cậu làm cho hầu hết bạn bè tôi quay lưng lại với tôi.”
“Không phải”.
“Gần vậy. Tại sao cậu làm thế?”
Dagbert tụt xuống sàn bên cạnh buồng tắm,đặt hai bàn tay lên đầu gối. Nó nhìn những ngón tay dài của mình,giơ lên từng ngón một,và cuối cùng đan hai tay vào nhau.
Tỏng, tỏng, tỏng, tỏng, tiếng vòi nước chảy trong khi Charlie chờ câu trả lời.
Thình lình,mái tóc quăn tít của Dagbert duỗi ra,như có bàn tay vô hình giật mạnh nó một cái. Nó trở nên đen bóng và ẹp xuống. “Mặt trăng điều khiển cuộc đời tôi,” cuối cùng Dagbert nói. “Giống như thủy triều vậy. Tôi thường khốn đốn khi mặt trăng chui vô đám mây,tệ nhất khi nó bị trái đất nuốt trọn. Tôi không yêu cầu anh tha thứ cho tôi,Charlie,bởi vì tôi ko thể cưỡng lại điều mình làm. Nhưng nếu anh cho tôi biết về những chữ trên tường ấy,tôi hứa là không theo anh nữa.”
Charlie ngẫm nghĩ lời đề xuất của Dagbert. Nó không cần phải cho Dagbert biết Naren sống ở đâu. Ngoài ra,nếu Naren tạm biệt,tức là cô bé đã rời ngôi nhà tranh trong vùng đồng hoang. “Tôi biết một cô gái”,Charlie bắt đầu. “Tên cô ấy là Naren,mặc dù tên thật của cô ấy dài hơn. Một cái tên người Mông Cổ. Cha mẹ cô ấy bị chết đuối trong một trận lụt…”
“Không liên quan tới tôi”,Dagbert nói lẹ. “Tiếp đi”.
“Cô ấy là con nuôi của con trai lão Ezekiel,ông Bartholomew,và người vợ Trung Hoa của ông. Họ sống ở ngoài thành phố,hay đã từng sống ở đó.”
“Nhưng những chữ…những chữ trên tường đó”,Dagbert sốt ruột.
“Đó là tài phép của Naren. Cô ấy có thể gửi thông điệp lên không trung. Miễn là rèm cửa mở và trăng sáng…”
“Giống như là nhắn tin bằng điện thoại di động?”
Charlie nhăn mặt. “Không phải. Cô ấy không cần thiết bị gì hết. Cô ấy chỉ có chiếc găng tay của tôi làm thiết bị phát thôi.”
“Ra vậy.”Dagbert ấn tượng quá.
“Tốt hơn chúng ta trở lại giường đi”,Charlie nói.
“Chỉ mỗi…”Dagbert không thể nói hết câu. Có gì xảy ra với nó-nó bắt đầu co giật dữ dội.
Charlie bật dậy,không dứt mắt khỏi thằng bé quằn quại dưới sàn. Những ngón tay của Dagbert từ từ bung ra,nó vươn cả hai tay về phía Charlie.
Charlie và Olivia nhìn Fidelio trân trân,thán phục quá xá. Làm sao anh chàng xoay xở nghĩ ngay tức khắc ra được một lí do hay đến thế?
Đương nhiên cô Marlowe rất ấn tượng. “Vở nhạc kịch! Tuyệt diệu!” Cô rên lên. “Cô hi vọng em sẽ mời cô. Dĩ nhiên em mượn trang phục được mà,nhưng nhớ cho cô coi em mượn những bộ nào để cô còn ghi vô sổ” Cô rút đầu ra,nhưng chớp mắt lại ló đầu vào,dặn thêm. “Cẩn thận đấy,các em. Một trong những bóng đèn bị gỡ rồi. Dưới đó tối lắm đấy.”
“Tụi con ổn thôi,cô Marlowe,”Olivia tươi cười. Nó đặt một bàn chân xuống bậc thang gỗ và bắt đầu đi giật lùi xuống căn phòng phía dưới. Charlie theo sau. Fidelio đi cuối cùng.
Olivia bật một công tắc và một bóng đèn treo ngay trên đầu nó vụt sáng một khoảnh phòng gần cầu thang. Những tủ gỗ thông cao dựng thành hàng dựa vô một bên tường,trong khi hàng lô hàng lốc rương,hòm và giỏ đan bằng cây dương liễu xếp ra tới tận giữa phòng. Phía bên kia,một hàng cột đá cổ xưa tạo nên những hốc thụt tối,không thể thấy được gì.
“Chỗ đó đáng ra phải có một bóng đèn nữa.”Olivia chỉ lên trần nhà ở cuối phòng.
“Hi vọng đồ của Asa không ở đó”. Charlie khẽ rùng mình.
“không,nó ở đằng này”,Olivia nói chắc như đinh đóng cột. “Chả phải kiếm lâu đâu. Cô Marlowe rất đề cao tính hiệu quả. Coi này,mọi thứ cô đều dán nhãn cả. Tất cả quần áo của năm 1900-2000 ở đầu này. Chúng sẽ cũ lùi dần cho tới chỗ để da gấu và đồ đóng khố…”
“Trong bóng tối’,Charlie nói.
“Nhiều đồ quá”, Fidelio reo lên. “Anh nghĩ mình sẽ viết một vở nhạc kịch thật đấy”.
Olivia chọn ra ba cái rương và đề nghị mỗi đứa kiếm trong một cái. Một tám thẻ đề “1900-2000. Áo khoác. Nam” lủng lẳng ở quai của từng cái rương.
Charlie là đứa đầu tiên bật ngược nắp rương lên. Nó lùi bắn ra,thét ré lên khi một con bọ cánh cứng to xù phụt qua thành rương.
“Cứ chờ một bầy dơi phụt ra thì biết”,Olivia cười ngặt nghẽo.
Charlie liếc tới những mảng tối đằng xa,rồi nhìn màn đen kịt đằng sau hàng cột. Liệu do trí tưởng tượng của nó,hay là có gì lóe lên trong ấy? Mắt một con dơi,hay răng nanh bóng nhoáng của một con thú? Nó ráng tập trung tìm quần áo trong rương.
Chính Fidelio là người tìm ra áo khoác của Asa. “Đây rồi. Anh nhận ra nó ở bất cứ đâu.” Nó lôi ra manh áo dài,rách rưới mà Asa từng hay mặc dịp cuối tuần,khi đi rình rập cho Manfred.
“Giờ đến nón!” Olivia nói,mở một cái tủ dán nhãn “1900-2000. Mũ. Nam”. Một bức tường mũ hiện ra bên trong tủ.
Charlie nhào tới giúp. Nhưng chiếc mũ lưỡi trai của Asa không có trong đám mũ quả dưa,mũ phớt,mũ vải,mũ pamana,và hằng hà mũ quân đội treo trước mặt chúng.
Olivia mở cánh tủ thứ hai. “Á,có cơ may hơn”,con nhỏ tuyên bố,đảo khắp hàng mũ bị nhậy cắn lam nham.
Charlie vồ lấy một chiếc mũ vải tuýt cũ mèm lủng nhiều lỗ bên trong. “Của Asa!”. Nó la lên. “Tớ biết cái này”.
Chúng quyết định không kiếm giày làm gì. Vả lại,đống giày bốt đen trông cái nào cũng giống cái nào. Charlie mở nắp một thùng thiếc đề “Râu quai nón,vân vân” lên,nhưng có nhiều bộ râu quá để mà lựa. Sau đó nó đọc nhãn trên một cái tủ đề “Mặt nạ”,liền ngó xem. Bên trong đeo mặt nạ đủ chủng loại:mặt thú vẽ,sáng lấp lánh,đen thui,trắng bợt,sọ người,chú hề,các loại ma,ma cà rồng,quái vật.
“Chao ôi!” Fidelio kích động quá,nó giật ra một chiếc mặt nạ đỏ tươi,lông mày đen và miệng vàng chóe. “Đây là tất cả những gì anh cần. Một vở nhạc kịch mặt nạ. Anh sẽ viết một vở cho coi.”
Hai đứa kia giúp anh chàng chọn thêm mười chiếc mặt nạ nữa-ba con thú,hai con quái vật,một mặt người trắng,buồn thiu,một ông đầy mụn cơm,hai cái vàng óng và một cái đen sì có đôi mắt viền vàng. Cái cuối cùng này gợi Charlie liên tưởng tới bức tượng ngồi tùm hụp trong tiền sảnh. “Tụi mình ra khỏi đây mau”, nó giục giã.
Tiếng tù và rúc lên đúng lúc chúng leo lên tới sân khấu. Charlie cuộn áo khoác và nón thành một nùi chặt và kẹo dưới nách. Nó nhìn những bậc thang tối lần cuối, sau đó Olivia đóng cửa sập lại.
“Có phải khóa không?” Charlie hỏi.
“Không. Nó không bao giờ khóa. Sợ có người có thể bị kẹt dưới đó”. Con nhỏ cười hích hích.
Trong căn phòng bên dưới chúng,có kẻ khập khiễng chui ra từ sau những hàng cột. Một cái giỏ dương liễu kêu cọt kẹt khi phải chịu sức nặng của cái khối khoác áo choàng đen, lòm khòm. Co ro trong bóng tối, nó nguyền rủa Charlie Bone, lặp đi lặp lại.