Charlie Bone 7: Charlie Bone Và Cái Bóng Xứ Badlock

Chương 1 :

Ngày đăng: 15:23 19/04/20


Gió ở xứ Badlock là thứ gió quái độc nhất trên đời - chúng từ khắp mọi hướng thốc tới, hú hét, dội ình ình vào tấm lưng rộng của người khổng lồ, dứt tóc, quất vào mắt ngài khiến ngài không sao mở mắt nổi. Cứ mỗi bước chân nhấc lên là những cơn gió lại quét vòng quanh, bó thít đôi cẳng dài của ngài, tới chừng quật ngài ngã khụy.



Phía sau người khổng lồ, một đồng bằng bao la với đầy bụi rậm bị gió san phẳng và đất đá không ngừng bị gió xới tung. Ngài và đứa trẻ đi cùng đã phải mất một ngày một đêm mới đi hết vùng đất không mến khách này. Họ đi từ những rặng núi quanh năm tuyết phủ, viền quây đồng bằng như một bức tường thành bền vững.



Người khổng lồ kéo chặt chiếc áo thùng cho kín thằng bé ngài đang ôm trong tay. Họ đang đi mải miết, nhắm hướng một lòng chảo nhỏ, nơi ấy có thể thấy cây cối làm chỗ trú ẩn và mặt nước ánh lên loang loáng.



"Tha lỗi cho ta, Roland" người khổng lồ rên rỉ. "Ta không thể bước thêm được nữa."



"Cha mệt rồi, thưa cha" thằng bé nói, đoạn toài người trườn khỏi cánh tay người khổng lồ. "Nếu để con tự đi thì cha sẽ bước dễ dàng hơn."



Người khổng lồ kinh ngạc trước tinh thần của thằng bé. Cái tính này là thừa hưởng từ mẹ nó đây, ngài nghĩ, và chợt thấy xấu hổ khi nhìn Roland vẫn không hề nao núng sau cuộc hành trình cam go ròng rã của họ. Thu hết sức lực, người khổng lồ lại tiếp tục cất bước, khó nhọc dướn tới trước trong khi con trai ngài dũng cảm lảo đảo bước bên cạnh.



"Trông kìa!" Roland bất chợt hét to. "Con trông thấy một đốm sáng trong lòng hồ."



"Mặt trăng đó," người cha lầm bầm.



"Không phải, cha à. Lửa đó"



Người khổng lồ quơ tay lên che mắt rồi chớp mắt. Quả thật như vậy, một khoảng sáng chập chờn bên rìa lòng chảo. Nhưng làm sao ngài biết cái thứ đó có nguy hiểm hay không? Xem ra hai cha con khó lòng tìm được sự trợ giúp ở cái nơi tiêu điều ảm đạm thế này.



Bất thình lình, Roland lao như thế bắn về phía trước. Cậu luôn có thiên hướng đâm đầu vào những gì kích thích trí tò mò của cậu.



"Khoan!" người khổng lồ gọi giật.



Nhưng Roland, với đôi cánh tay giang rộng như ôm lấy gió, đã vượt lên trước, xuyên qua những làn gió xoay xoáy, bươn bả về phía vạt cây và biến mất khỏi tầm nhìn.



Khi người khổng lồ lê bước tới lòng chảo, ngài thấy con trai đang chuyện trò tíu tít với một thằng bé độ chừng 10 tuổi, tóc trắng lạ kỳ. Thằng bé lạ giơ cây đèn lõi bấc lên để nhìn cho rõ cái thân hình đang đứng sừng sững nơi miệng lòng chảo, và người khổng lồ để ý thấy đôi mắt màu tím của thằng bé. Yêu tinh, người khổng lồ nghĩ. Nó định giở phép ranh mãnh gì ra với cha con mình đây?



"Roland, lại đây" người khổng lồ ra lệnh, bước gần hơn tới hai thằng bé.




Người khổng lồ vọt chạy. Đôi chân dài của ngài dễ dàng phóng qua khỏi những cụm đá lởm chởm bên thành hồ. Ở phía trước, ngài còn kịp thấy gương mặt nhỏ xíu của Roland ló ra khỏi vai ngài Tolemeo ngoái nhìn lại. "Chạy đi, cha, chạy mau" chú bé gọi to.



Tiếng rống của lũ quỷ lùn tràn lấp lòng chảo. Đá và thương phóng rào rào xuống từ đủ mọi hướng, giờ thì người khổng lồ biết họ đã bị vây kín.



"Bá tước đang nổi giận" một giọng khàn khạt rống vang. "Ngài đã trừng phạt tao vì mày trốn tháot, Otus Yewbeam. Nên bây giờ đến lượt tao trừng phạt mày".



Người khổng lồ nhận ra đó là Ngón Cái Dị, đầu sỏ đội lính canh của Harken. Hắn to xác hơn những đứa khác, với bộ mặt xám ngoét như xác chết, nhưng đặc điểm khiến hắn nổi bật lên tất cả là ngón cái trên bàn tay phải - to xù, u mấu, chè bè, rộng hơn cả lòng bàn tay hắn.



Ngài Otus né một hòn đá bắn ra từ bộ giằng ná của Ngón Cái Dị.



"Gương thần, cha" Roland hét. "Dùng Gương Thần để tự cứu mình đi cha. Chắc chắn mẹ đã mong ước điều đó".



Ngài Tolemeo dừng chạy, ngoái gọi lại "Đúng vậy, Otus. Hãy đưa Gương Thần cho chúng. Vậy sẽ làm chậm bước chúng. Tôi sẽ cứu con trai anh, nhưng anh phải tự lo lấy."



"Hãy cứu Roland" người khổng lồ thét. Ngài thảy Gương Thần lên trời cao. Tất cả những cái mặt quỷ lùn đồng loạt nghển lên kinh hãi và chết trân khi vòng ánh sáng rơi cuồng cuộn xuống đất, phát ra những tia sáng chói lói xuyên qua những đôi mắt yếu ớt của chúng, làm mắt chúng lòa trong một thoáng.



Một tiếng rú đau đớn và điên cuồng bùng lên. Gương Thần rớt phạch trúng chân Ngón Cái Dị. Hắn có thể cảm nhận sức nặng của Gương Thần nhưng không thể nhìn thấy nó.



"Tạm biệt, Otus!" Ngài Tolemeo gọi.



Người khổng lồ quay lại.



Ngài Tolemeo đang bay lên khỏi mặt đất, với Roland và Owain tóm chặt lấy hai tay ngài. Cao lên, cao lên nữa. Khi họ bay qua lòng chảo, tấm áo chùng lông chim tung phần phật quanh họ, trong khi mặt nước hồ đen bị quạt gợn sóng theo làn gió. Khi họ bay lên khỏi những ngọn cây viền quanh hồ, hai cái cánh xòe ra phía sau ngài Tolemeo. Ngài lướt không khí phăng phăng, nằm ngang ra như người đang bơi đồng thời với đôi cánh quạt một cách trang nhã trên linh. Có lẽ ngài là con chim to lớn nhất từng bay qua bầu trời đầy sao, đó là chưa tính tới hai thân hình nhỏ xíu đang bám lấy ngực ngài.



Một nụ cười mãn nguyện giãn ra trên gương mặt ngài Otus Yewbeam, và trong những năm tháng dài cô độc về sau này, nụ cười đó thỉnh thoảng vẫn lặp đi lặp lại biết bao lần mỗi khi người khổng lồ hổi tưởng lại khoảnh khắc ấy.



Lũ quỷ lùn đã hồi phục thị giác. Chúng lao xuống hồ, vung dùi cui, gầm gừ chửi rủa. Người khổng lồ biết có chạy cũng vô ích. Ngài thấy Ngón Cái Dị đã nhặt Gương Thần lên. Ruốt cuộc thì cái bóng sẽ có được vật mà hắn muốn.