Charlie Bone 8: Charlie Bone Và Hiệp Sĩ Đỏ
Chương 13 : Tiếng sóng gầm
Ngày đăng: 15:23 19/04/20
Dagbert cắm cổ chạy. Không ai biết nó chạy đi đâu. Suốt thời gian còn lại trong ngày, không ai trông thấy nó nữa.
Charlie để mặc Joshua ngồi trên bờ dốc tuyết phủ, ôm tay khóc thút thít. "Mẹ, mẹ, mẹ ơi."
Khi Charlie lần mò trở lại trường, nó bắt đầu tự hỏi ai sẽ là người bị đổ cho tội gây ra cái chết của Ashkelan Kapaldi. Nhưng đằng nào hắn cũng chết rồi, Charlie tự nhủ rồi thắc mắc không biết bọn họ sẽ đưa Ashkelan trở lại bức chân dung của hắn bằng cách nào.
Chỉ có Joshua là tận mắt chứng kiến những gì xảy ra với cái xác của tay kiếm sĩ. Nó đưa nắm tay nhoét bùn lên dụi mắt, thoạt tiên không thể tin vào những gì mình đang chứng kiến. Một màn sương tuyết rỉ rả thấm vô khoảnh trống, bám kín những bức tường đổ nát, chôn vùi cây cối và bao bọc hoàn toàn tảng đá đen. Tấm màn tuyết chở đầy những âm thanh trận địa: tiếng thép va nhau chan chát, tiếng vó ngựa gõ rầm rập, tiếng người la thét và tiếng súng nổ.
Joshua giơ hai tay bịt lấy tai và đờ nguời ra nhìn thanh gươm tự rút ra khỏi ngực của Ashkelan rồi rơi vật xuống bên cạnh hắn. Sau đó cái xác củn hắn tự nhấc lên khỏi tảng đá và... biến mất.
Joshua run cầm cập đứng dậy. Miệng há hốc, mắt trợn ngược. "Đi rồi!" nó lầm bầm. "Cách nào?"
Joshua không biết rằng, do bởi một sự trùng hợp cực kỳ lạ lùng, Ashkelan Kapaldi tiếp cận cái chết lần thứ hai của hắn y hệt như cái cách hắn đã chết lần thứ nhất. Sự thật, hắn đã bị giết bởi chính thanh gươm của hắn trong trận chiến Chân Đồi năm 1642. Thanh gưam không chủ ý giết chủ nhân của nó, dĩ nhiên. Chỉ do đen đủi mà Ashkelan tình cờ đứng chặn đường đi của nó những hai lần.
Khi trở lại trường Charlie tuôn ào vô phòng để áo khoác xanh da trời, cố phủi sạch tuyết với đất cát. Nó nhớ ra rằng vết máu có thể được giặt sạch bằng nước lã, nhưng nó làm cái việc ấy không được mỹ mãn cho lắm. Hên làm sao, tấm áo chùng che gần kín áo lạnh của nó, và lỗ mũi nó đã ngừng chảy máu vào lúc nó vô lớp của cô Tessier.
"Có chuyện gì thế?" Fidelio thì thầm hỏi khi Charlie ngồi xuống bàn bên cạnh nó.
"Để kể anh nghe sau," Charlie nói.
"Suỵt!" cô Tessier nhắc. "Nhìn vô sách của các trò đi," cô nói bằng tiếng Pháp.
Mãi đến giờ ăn trưa Charlie mới có cơ hội nói chuyện với Fidelio. Gabriel bưng tô súp lại bàn của chúng ngay lúc Charlie đang mô tả trận chiếc đấu trong khu đổ nát. Khi nó vừa kể xong, Gabriel trông hưng phấn hẳn lên.
"Tôi đã biết mà!" Gabriel hồ hỏi.
Vài đứa trẻ ngó về phía bọn chúng và Fidelio nói, "Bớt bớt giọng lại, Gabe."
Hạ bớt âm lượng lại Gabriel bảo, "Tôi đã nghiên cứu kỹ bức chân dung của Ashkelan lúc đi ngang qua nó, và các em biết không, tôi thề là tôi đã thấy đốm sáng trong mắt hắn không còn ở đó nữa khi hắn ngủm."
"Giờ hắn đã trở về nơi hắn thuộc về," Charlie nói rành rọt.
Fidelio ngó quanh căn-tin. "Dagbert đâu? Đáng ra nó phải vô lớp tiếng Pháp chứ."
Charlie nhíu mày. "Em chắc chắn nó đã thu lượm lại hết linh vật biển của nó rồi. Nhưng giờ nó đang lâm nguy. Mụ Tilpin sẽ nổi trận lôi đình. Và em hy vọng nó trốn ở đâu đó an toàn."
"Thật dị kỳ khi câu nói đó từ miệng em," Gabriel nhận xét.
Charlie ngó chằm chằm vô tô súp của nó. "Thằng đấy cần sự giúp đỡ của tụi mình," nó nói.
Cơn bão bắt đầu gào rú khi thầy Pope mới giảng được một nửa bài lịch sử. Gương mặt bành bạnh của thầy luôn đỏ gay như đang tức tối điều gì đó. Thậm chí cả khi không bực dọc, mặt thầy cũng vẫn nhăn nhó. Các cửa sổ trong lớp thầy dạy vốn được gắn lỏng lẻo và vào những ngày gió nhiều, tiếng lạch cạch liên tu bất tận của chúng khiến thầy Pope điên tiết. Thầy đập bàn, rống lên những câu hỏi mà cả lớp, và cả chính thầy cũng rối trí, không biết làm sao. Gió tràn tới chẳng biết từ đâu. Mới phút trước không khí bình lặng mà giây sau mưa đá đã đập ình ình vô những ô kính cửa sổ, tiếng sấm nảy dội khắp tòa nhà, và gió lùa qua các cửa sổ lỏng vít, hằn học vờn quanh chân của tất cả mọi người.
"Làm sao tôi có thể dạy dỗ được trong bão bùng như thế này?" thầy Pope rít gióng. "Tôi sẽ ngưng bài kiểm tra này và về nhà nếu bão còn tiếp tục."
Nhận ra mình vừa mói nói hớ một câu, bởi vì, đương nhiên chẳng ai quan tâm nếu thầy bỏ về nhà, thầy Pope lầu bầu, Tôi cho rằng tất cả các trò đều đã nghe nói đến bão tố ở biển, phải không nào? Không, tôi nghĩ là các trò chưa nghe nói." (Tivi và radio chỉ được phép với học sinh lớp sáu). "Hừ, để tôi khai sáng cho các trò đây." Một tiếng sấm nữa đinh tai, và thầy Pope ngước lên thiên đàng. Khi tiếng sấm phai đi, thầy nói, "Thời tiết khắc nghiệt ở Nam bán cầu đã tàn phá tất cả các bờ biển. Rất nhiều người chết đuối. Tàu bè bị đắm. Thuyền mất tích." Những lời cuối cùng thầy phải quát thi với một tiếng sấm kinh động khác.
Charlie giơ tay lên.
"Gì thế, Charlie Bone?" thầy Pope gắt gỏng.
"Thầy nói thuyền bè phải không thưa thầy?" Charlie hỏi.
Dagbert đút hết những linh vật biển vô túi quần rồi nó hơi lảo đảo khi nhìn quanh phòng khiêu vũ. "Đây là đâu?" nó nói, quay hẳn một vòng và ngó xuống vũng nước quanh chân nó. "Quả cầu Đại Dương đâu rồi?"
Lysander nhặt quả cầu thủy tinh xanh lục nhỏ lên. Anh vẩy cho nó ráo nước và trao cho Dagbert và bảo, “Tôi nghĩ cậu sẽ thấy đây là nó."
Dagbert toét miệng ra cười rạng rỡ. Nó nhìn trao tráo quả cầu tí hon rồi nhìn Lysander. "Làm thế nào nó...?" bỗng nó thở hốc lên, "Cha tôi đâu?"
"Quả cầu đã nuốt ông ta rồi," Charlie nói một cách điềm nhiên. Xem ra không còn cách nào khác để nói với một thằng bé là nó đang cầm cha nó trong tay.
Dagbert nhăn mặt. "Vậy là ông ta...?" nó nhìn quả cầu.
"Trong đó," Charlie nói.
Dagbert lắc lắc quả cầu, lật úp nó lại như thể phiên bản thu nhỏ của cha nó sẽ rơi xuống vũng nước. Có những tia nước biển màu xám lừ đừ rỏ ra khỏi đỉnh quả cầu, nhưng không có gì rơi ra khỏi đấy.
"Nó khá đẹp đấy chứ," Charlie nhận xét. "Giống nhu tuyết trong một quả cầu tuyết bằng thủy tinh."
"Bão biển chứ," Dagbert lầm bầm.
Lysander nắm lấy vai Dagbert và đẩy nó về phía cửa, "Cậu không thể ở đây được, Dagbert," anh cảnh báo nó. "Gia đình Bloor sẽ rất tức giận vì Lord Grimvvald và quả cầu của ông ta đã biến mất. Để tụi này đưa cậu ra rồi sau đó là tùy cậu xoay xở."
"Tôi sẽ đi đâu?" Dagbert luýnh quýnh hỏi. "Tôi không biết ai trong thành phố này. Tôi không có gia đình."
Dagbert có thể đi đâu bây giờ? Lysander và Charlie nhận ra thằng này không còn an toàn trong cửa hàng cá, nơi cuối tuần nó hay về nữa. Quán cà phê Thú Kiểng đã đóng cửa và nó không thể về nhà Charlie trong khi nội Bone ở đó.
"Em biết rồi!" Charlie kêu lên. "Tiệm Ấm. Chỉ cách tiệm cá chỗ nó sống có vài căn thôi."
Lysanđer nghi ngại. "Nó ở trên đường Piminy, Charlie à. Theo như anh nghĩ, nơi đó là một ổ rắn độc."
"Em biết, em biết, nhưng bà Kettle rất hùng mạnh," Charlie cãi lại. "Đến giờ bà vẫn trụ vững được. Với lại lúc này em không thể nghĩ ra được nơi nào khác."
Lysander lộ vẻ trầm ngâm một hồi. Anh gãi gãi cằm với phong thái gợi nhắc đến cha của anh, thẩm phán Sage, mỗi khi ông đang xét quyết điều gì. Nhưng cho dù mọi ý kiến phản đối gì lướt qua đầu Lysander, thì anh cũng chóng vánh gạt nó đi và đành phải tán thành ý kiến của Charlie. "Bảo với bà Kettle là cậu đến từ chỗ bọn tôi," anh nói. "Nhớ chỉ cho bà ấy xem quả cầu này." "Nói cho bà ấy, rằng..." Charlie chần chừ. "Cứ nói từ Matilda là bà ấy biết mày đã đi với tụi tao."
Lysander ngó Charlie một cái dò hỏi, còn Dagbert nói "Matilda là ai?"
"Không quan trọng," Charlie đỏ rần mặt. "Cứ nói thế thôi."
"Được."
Họ đưa Dagbert ra hành lang, băng qua tiền sảnh tới cửa ra vườn. Không có ai quanh quẩn nơi đó và họ nhận ra chắc hẳn chuông báo hiệu giờ ăn tối đã reng. Toàn truờng đang ở trong sảnh ăn tối dưới lòng đất.
"Làm sao tôi ra được?" Dagbert trông tàn kiệt. Xanh mét và hoảng hốt, nó bước ra vườn và ngoái nhìn lại Charlie.
Charlie chỉ cho nó chỗ leo qua bức tường. Nó hy vọng đám dây leo xoắn xuýt vẫn còn nguyên dấu vết chuyến leo tường thần tốc của chính nó.
"Lẹ lên, Dagbert," Lysander thúc giục.
Họ nhìn Dagbert chạy về phía rừng cây, sau đó Lysander đóng cửa lại.
Khi hai anh em cập rập băng qua tiền sảnh, có ai đó vừa ra khỏi hành lang dẫn tới phòng khiêu vũ.
“Rất ấn tượng, Lysander Sage," Manfred nói qua hàm răng nghiến lại. Toàn thân hắn run lên cuồng nộ, tức vì sự hèn nhát của chính mình, bởi vì hắn đã không đủ can đảm để đối đầu với những tổ tiên tâm linh Lysander. "Nhưng mày quá trễ rồi," Manfed tiếp, sôi máu vì ánh nhìn khinh bỉ của Lysander. "Cha mẹ Charlie sẽ không bao giờ về nhà được nữa." Rồi hắn thảy cho Charlie một nụ cười gớm ghiếc.