Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 18 : Người một nhà không cần khách sáo

Ngày đăng: 13:34 19/04/20


Cuối cùng Trần Nhược Vũ cũng không phải nằm viện.



Cái này cũng phải cảm ơn máy đo điện tâm đồ đã cho ra kết quả bình thường, cảm ơn bác sĩ bé nhỏ đã hoàn thành xuất sắc công việc của mình, cảm ơn trái tim ngoại trừ việc đập nhanh ra thì vẫn khỏe mạnh bình thường, cảm ơn bác sĩ có lương tâm là Mạnh Cổ đã không hạ độc thủ với cô.



Tóm lại, đợi chừng mười phút, có một bác sĩ trung niên xa lạ bước vào phòng bệnh của Trần Nhược Vũ. Ông ấy so với Mạnh Cổ nhìn khá giống nhau, hỏi Trần Nhược Vũ một đống vấn đề. Ví dụ như ngoại trừ hoảng sợ ra thì còn chỗ nào không thoải mái hay không.



Xác định sức khỏe cô bình thường mới tạm thời dừng tra vấn, vị bác sĩ trung niên nói cô có thể xuất viện, nếu đêm nay tình trạng tim đập nhanh không dứt, thì ngày mai cần đi đến khoa tim để kiểm tra lại, cũng đề nghị cô mau chóng sắp xếp thời gian làm cuộc kiểm tra sức khỏe tổng quát.



Trần Nhược Vũ ngoan ngoãn gật đầu.



Hai lần nằm viện thì cả hai lần Trần Nhược Vũ đều phải kiểm tra tổng quát, trong phạm vi 100 mét này khó có thể tìm được người nào kiểm tra nhiều như cô.



Lương Tư Tư chờ vị bác sĩ trung niên kia rời đi mới đem quần áo sạch sẽ ra cho Trần Nhược Vũ thay.



“ Sao bạn lại mang theo quần áo của mình?.”



“ À, lúc nói chuyện điện thoại với bác sĩ Mạnh, anh ấy nói quần áo bạn dính máu nên bảo mình mang cho bạn bộ quần áo sạch.” Lương Tư Tư chớp chớp đôi mắt: “ Anh ấy rất chu đáo, đúng không?.”



Trần Nhược Vũ gật đầu, chuyện này nằm ngoài dự kiến của cô. Cô chuẩn bị thay quần áo thì Lương Tư Tư nói tiếp: “ Trước khi về cũng phải giao lưu vài câu mới được, nên tiếp xúc nhiều một chút, bạn cứ thay đi, một lát sau mình trở lại.”



Trần Nhược Vũ gật đầu, dáng đi của Lương Tư Tư chẳng khác nào con bướm đang bay đi tìm hoa thơm!



Thay quần áo xong xuôi, đợi một lúc lâu mà Lương Tư Tư cũng chưa trở về. Trần Nhược Vũ lôi điện thoại ra nhìn nhìn, cứ chỉ nhìn chăm chú vào một điểm, thảo nào cô thấy buồn ngủ.



Cô ngáp một cái, rồi lại một cái. Miệng há hốc, nước mắt tuôn rơi.



Lúc này, Mạnh Cổ đi vào!



Trần Nhược Vũ suýt chút nữa ngáp đến chết nghẹn.



Miệng vẫn há tròn, chưa kịp đóng lại, tay cũng không kịp nâng, nước mắt cũng chưa thu lại được giọt nào. Trần Nhược Vũ rõ ràng đang sung sướng khi vừa được ngáp thêm một cái nữa.
À, trách lầm anh rồi.



“ Nhưng không phải là không thể. Để cho chắc, với lại chẳng may xảy ra chuyện gì, cũng nên chuẩn bị, bạn nói xem, đúng không?.”



Đúng hay không?



Đúng! Không nên vội bác bỏ hiểu lầm này đối với anh được, đưa ra kết luận còn quá sớm.



Chờ một chút, gì mà đúng hay không? Cô chưa dùng qua, thì biết nói thế nào? Cô là người có khí chất, biết giữ trinh tiết, là một người con gái sống rất nghiêm túc. Theo đuổi rồi nhanh chóng nảy sinh quan hệ, không phải là phong cách của cô.



“ Nhược Vũ, mình muốn hẹn gặp bác sĩ Mạnh, bạn giúp mình hẹn anh ấy có được không?.”



Hả? Vì sao cô phải hẹn?



“ Mình không muốn quá chủ động, ngay từ đầu quá vồ vập sẽ bị đàn ông xem thường.”



À, ra thế. Khó trách, khi đó cô quá ân cần, chẳng những bị anh coi thường còn bị anh ra sức chà đạp.



“ Bạn tìm cơ hội nào đó, lấy lí do hẹn anh ấy ra, sau đó chúng ta ở lại trò chuyện một lúc, giống như ở bệnh viện lần trước chẳng hạn. Phải thật khéo léo, tự nhiên, như vậy mới có hiệu quả.”



Lần đó quả thực rất khéo léo, vô cùng tự nhiên nhưng lần này thì khác.



Trần Nhược Vũ sầu thảm, việc này không muốn giúp cũng phải tìm lí do, giúp cũng phải tìm lí do. Một lí do nói với Lương Tư Tư, một lí do nói với Mạnh Cổ.



Không đợi cô nghĩ ra lí do, bác sĩ Mạnh đã gọi điện tới.



“ Trần Nhược Vũ, cô nói với bạn cô - Lương Tư Tư rằng đừng có quấy rầy các y tá của tôi. Cả ngày các cô ấy giúp bạn cô hỏi chuyện về tôi, rất phiền!”



Trần Nhược Vũ kinh ngạc, há to miệng, thì ra theo đuổi đàn ông theo phương pháp đường vòng cũng không phải là kế hay!