Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 19 : Cô cầm tinh con nhím à?

Ngày đăng: 13:34 19/04/20


“ Hả? Chuyện đó của hai người, tôi xen vào không được hay cho lắm.” Trần Nhược Vũ tìm lí do từ chối.



“ Ai là hai người đang nói chuyện chứ?.” Mạnh Cổ thản nhiên trả lời.



“ Thì là...” Trần Nhược Vũ cảm thấy sợ anh, nhưng vẫn cắn răng không dám cãi lại: “ Thì là anh với Lương Tư Tư nói chuyện đó.”



Đầu giây bên kia im lặng hai giây.



“ Trần Nhược Vũ, gần đây cô rất an nhàn, phải không?.”



Bây giờ đến lượt Trần Nhược Vũ im lặng hai giây.



“ Bác sĩ Mạnh, nghề nghiệp của anh là bác sĩ chứ không phải là ác bá.”



“ Cảm ơn cô đã nhắc nhở. Xét thấy cô đối với tôi có chiều sâu về hiểu biết, vậy xin mời cô nói rõ ràng với bạn của cô rằng, hành vi của cô ấy đã kết thành tội quấy rầy tôi đồng nghĩa với việc tôi cảm thấy rất khó chịu.”



Trần Nhược Vũ âm thầm thở dài, tên đàn ông xấu xa này cũng có lúc vui vẻ sao!



“ Nói chuyện đi.”



“ Tôi đang suy nghĩ.”



“ Nghĩ cái gì? Vì tôi sao?.”



“ Đúng. Trong ấn tượng của tôi, bác sĩ Mạnh không bao giờ vui vẻ cả, cho nên đối với loại cảm xúc này của anh, tôi không hiểu được. Tôi cũng không biết phải nói thế nào với Tư Tư, tôi thấy tốt nhất anh nên nói chuyện trực tiếp với cô ấy.”



“ Ai nói tôi không vui vẻ bao giờ. Có lần tôi nhìn thấy có ai đó gởi cho tôi một tin nhắn, nói rằng muốn mời tôi cùng ăn bữa tối lãng mạn ngọt ngào ở vườn hoa, lúc đấy tôi cảm thấy rất vui vẻ.”



Cơ thể Trần Nhược Vũ cứng đờ, anh còn dám nói, nhắc tới chuyện này cô lại tức điên người: “ Bác sĩ Mạnh, anh vui vẻ tới mức nhờ một người phụ nữ đến đuổi tôi đi sao? A đúng rồi, phải nói như này mới đúng, bác sĩ Mạnh thấy đúng là rất thích nhờ con gái đi cự tuyệt người con gái khác đang theo đuổi mình.”



“ Cô nói cái gì?.” Mạnh Cổ cố gắng đè nén giọng xuống thấp nhất. Từng chữ từng chữ phun ra, làm cho Trần Nhược Vũ đánh hơi được mùi nguy hiểm.



Cô không dám lên tiếng.



“Lúc y tá Điền xuống nói với cô là tôi chưa rảnh, lúc ấy tôi còn chưa đọc được cái tin nhắn đó.”
Ngày hôm qua là ngày định kì gởi tiền về nhà nhưng cô không có tiền gởi về, cô còn chưa biết giải quyết ra sao. Muốn gọi điện về cho gia đình nhưng lại nhớ đến cuộc gọi lần trước, cảm thấy hơi đau lòng. Lần này tiền chưa gởi về mà gọi điện thể nào cũng sẽ còn đau lòng hơn nữa. Cho nên, cô cứ chần chừ, muốn gọi rồi lại thôi. Chờ có tiền gởi về rồi gọi cũng được.



Trần Nhược Vũ chuyên tâm xử lí công việc, mấy bản hợp đồng này tương đối rườm rà nhưng không làm không được. Nhìn ngó quản lí một lúc, cô lén lút gọi điện. Cô gọi điện cho một người bạn làm cùng nghề bán, nhờ cô ấy tìm mối cho mình bởi đang cần tiền gấp, về sau sẽ tìm khách lại cho cô ấy. Người bạn đó đồng ý, nhưng cũng không thể kiếm được khách trong thời gian ngắn được.



Người bạn đó hỏi cô có muốn mượn tiền hay không, Trần Nhược Vũ từ chối.



Bận rộn cũng hết nửa ngày, đã đến lúc tan sở, Trần Nhược Vũ lại nhận được điện thoại, vô cùng mừng rỡ.



Là điện thoại của cục cảnh sát gọi tới, nói về chuyện bồi thường trong vụ ẩu đả lần trước, kêu cô tới làm thủ tục bồi thường, hai tên đánh cô đã thanh toán xong khoản bồi thường, cô phải đến cơ quan cảnh sát để làm thủ tục.



Trần Nhược Vũ không ngờ cô lại may mắn đến như vậy. Lúc trước, hai tên xấu xa kia khăng khăng không chịu bồi thường, cảnh sát thì lạnh lùng, cảm giác như đi vào ngõ cụt. Bây giờ, hai tên đó đột nhiên có tính người sao?



Cho dù thế nào, tự dưng có tiền vào túi đối với Trần Nhược Vũ là chuyện tốt. Hôm nay cô không tăng ca, hoàn tất công việc rồi chạy nhanh đến cục cảnh sát.



Mọi chuyện diễn ra rất thần kì, sự tiếp đãi của nhân viên cảnh sát đối với cô tốt đến mức không thể tốt hơn. Cuối cùng, một trong những nhân viên cảnh sát đã giải đáp nghi hoặc trong lòng cô, anh ta nói: “ Trần tiểu thư, cô là bạn của cảnh sát Lôi, sao không nói sớm. Với việc là bạn của cảnh sát Lôi, chúng tôi sẽ giúp cô hoàn tất vụ án nhanh chóng. Cô xem, bình thường chúng tôi rất bận rộn, không thể quan tâm chu đáo đến từng vụ kiện một, cô nói phải không?



Còn nữa, lần trước những gì tôi nói với cô, mong cô bỏ qua cho. Bồi thường tiền xong chúng sẽ không dám làm phiền đến cô. Bọn đầu đường xó chợ này đánh nhau là cơm bữa, cuối cùng cũng không giải quyết triệt để được. Cho dù đem chúng nhốt lại hai ba ngày, nhưng cũng không phải là cách tốt. Vậy nên, cô đừng nghĩ nhiều, lấy được tiền bồi thường là tốt nhất, đúng không?.”



Trần Nhược Vũ hiểu được vì sao cô lại được đối xử tử tế đến như vậy, hóa ra là dựa vào mối quan hệ với Lôi Phong. Nhưng cô và Lôi Phong nói chuyện cũng chỉ vài ba câu, hơn nữa chuyện này cô cũng chưa từng nói với anh ta.



Trần Nhược Vũ suy nghĩ một lúc, bèn gọi điện cho Cao Ngữ Lam. Cao Ngữ Lam và Doãn Tắc biết chuyện này, nếu không phải hai người ấy, thì chỉ còn lại Mạnh Cổ.



“ Lôi Phong? Không phải, mình không biết. Chuyện đó đến giờ cũng chưa giải quyết xong sao?.” Phản ứng của Cao Ngữ Lam.



Trần Nhược Vũ nghĩ tiếp, nếu Doãn Tắc ra mặt, anh ta nhất định sẽ nói cho Lam Lam, kiểu ban ơn mua vui này, Doãn Tắc nhất định sẽ không bỏ qua.



Vậy, chỉ có thể là Mạnh Cổ.



Trần Nhược Vũ thở dài, thật đúng là ném đá vào mặt hồ yên ả. Cô hỏi Cao Ngữ Lam về số điện thoại của Lôi Phong, Cao Ngữ Lam nói không có, cô ấy hỏi Doãn Tắc rồi đem số Lôi Phong cho Trần Nhược Vũ.



“ Bạn cần số điện thoại của Lôi Phong làm gì?.”



“ Anh ấy giúp mình, dù thế nào mình cũng phải cảm ơn, mời vợ chồng họ đi ăn bữa cơm.”