Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 5 : Bạn của tôi về rồi, hiện tôi đang cô đơn

Ngày đăng: 13:34 19/04/20


Nói xấu sau lưng bị phát hiện, tình huống này nên giải quyết thế nào?



Trần Nhược Vũ không có kinh nghiệm dàn xếp những tình huống như này. Cô chỉ biết hóa thành tảng băng, cứng đờ đứng đó, sau một hồi đành phải lên tiếng giải thích: “ Lý tiên sinh nói, bác sĩ Mạnh là người thành đạt, rất có tiền đồ.”



“ Người có mắt nhìn như vậy, tôi rất dễ phải lòng.” Mạnh Cổ nhìn Lý Kiện rồi ngồi xuống bên cạnh anh ta, Trần Nhược Vũ vô cùng hãi hùng.



“ Bạn của tôi về rồi, hiện tôi đang cô đơn.” Mạnh Cổ nhìn Lý Kiện vừa nói vừa cười, cười đến Lý Kiện cảm thấy rợn cả xương sống.



Anh ta trở thành đối tượng của vị bác sĩ này ư? Anh ta không có phước lớn đến vậy.



Lý Kiện nhìn Trần Nhược Vũ, muốn cô nhờ giải vây cho mình.



Trần Nhược Vũ cũng là kẻ có tội, có chết cũng không dám lên tiếng.



Mạnh Cổ nhìn chằm chằm Lý Kiện nở nụ cười ma quỷ, tay còn sờ vào đùi của Lý Kiện: “ Không biết nên xưng hô với Lý tiên sinh như nào?.”



“ Lý... Lý Kiện.”



“ Kiện Kiện à.” Mạnh Cổ nhấn mạnh chữ cuối làm cho Trần Nhược Vũ rợn cả tóc gáy, còn Kiện Kiện, anh không phải có hứng thú với đồng giới chứ?



Lý Kiện nghe xong nổi cả da gà, không nói nên lời, chỉ nhanh chóng nghĩ cách chạy lấy thân.



Mạnh Cổ cũng không vội vàng bắt người lại, nhẹ nhàng khoát tay lên vai Lý Kiện: “ Anh không cần phải xấu hổ, tôi làm bác sĩ, tương lai tươi sáng hơn.”



Trần Nhược Vũ nhịn không được: “ Bác sĩ Mạnh.”



Vừa mở miệng đã gặp ngay ánh mắt ra điều ‘trừng trị’ của anh, Trần Nhược Vũ co người lại, ngậm chặt lấy miệng.



“ Kiện Kiện à, có phải anh không có kiến thức về vấn đề tình yêu đồng giới, cho nên cảm thấy bỡ ngỡ?.” Đây là ý gì?



Lý Kiện liều mạng lắc đầu. Anh ta không hề hiếu kì, cũng không muốn làm vật thí nghiệm cho vị bác sĩ có tương lai sáng lạn này.



“ Nếu không phải có hứng thú thì nhân phẩm có vấn đề. Nếu không sao lại có thể sau lưng người khác phán đoán lung tung, phỉ báng người khác bằng vẻ mặt đắc ý như này? Người khác đi chung với bạn cùng giới thì liên quan cái rắm gì đến anh! Nhân phẩm không tốt, không sợ cô đơn thì nên ở trong nhà, xem phim tình yêu hay phim đánh đấm gì đó mà giết thời gian, đừng ra ngoài nói xấu bịa đặt về người khác.



Cho dù anh không ra ngoài gieo mầm mống tai họa cho nhân loại, thì ở nhà phải chăm chỉ soi gương vào, nên dọn dẹp sạch sẽ bản thân rồi hãy ra ngoài gặp người khác. Anh xem xem, bộ quần áo anh mặc dính đầy dầu mỡ như này, thật mất mặt. Càng đừng nói đến việc đi xem mắt với người khác, khuôn mặt như này nói là bốn mươi tuổi là còn khiêm tốn, còn muốn đi làm quen với các cô gái trẻ, anh không thấy có lỗi với xã hội sao?.”



Giọng văn lưu loát, âm thanh trầm bổng liền mạch, không cần nói, gương mặt Mạnh Cổ quay ngoắt 180 độ khiến cho Lý Kiện chỉ biết trợn mắt há mồm.




Trần Nhược Vũ lại gật đầu, không chỉ nhảy tưng tưng, mà còn thiếu chút nữa nhảy đến chết.



“ Ồ. Mình nói chỉ có chuẩn. Xem xem, trời đang mưa, có phải rất lãng mạn không?.”



Trần Nhược Vũ quay đầu, cả người ướt sũng nước: “ Tư Tư à, ngẫu nhiên gặp lại đâu hẳn là chuyện tốt, đôi khi gặp lại giống như ác mộng.”



Cơn ác mộng này khiến cô tổn thương nặng nề. Cô muốn đi tắm rửa, sau đó lên giường đổi một giấc mơ khác.



Cô nằm mơ thật.



Trong mơ, Mạnh Cổ mặc chiếc áo blouse trắng, dịu dàng nói với cô: “ Xin lỗi, anh không nên nói chuyện về em với nhóm y tá, anh xấu miệng, em tha thứ cho anh được không?.”



Quá kinh khủng! Bác sĩ Mạnh đang xin lỗi cô!



Càng kinh hãi hơn, cô không biết xấu hổ là gì, trưng ra bộ mặt đầy cảm động, nghẹn ngào đáp lại: “ Không sao, em không ngại.”



Không đúng! Không đúng! Ai nói cô không ngại?. Cô sao có thể không để ý chứ, cô bị anh làm cho thương tích đầy mình cơ mà!



Nhưng Mạnh Cổ không nghe được mấy lời hò hét trong lòng của Trần Nhược Vũ, anh tiếp tục dùng giọng dịu dàng nói với cô: “ Nếu không ngại, vậy em cũng nên nói chuyện đó đó với anh?.”



Muốn nói gì? Cô chớp mắt mấy cái, khuôn mặt dần ửng đỏ. Nhanh như vậy đã muốn cô nói, cô yêu anh sao?.”



Chờ một chút, anh biết cô yêu thầm anh?



Chẳng lẽ anh đang muốn cô bày tỏ?



Nói cái rắm, cô cùng anh đoạn tuyệt quan hệ từ đây.



Tự mình giãy dụa trong giấc mơ của mình, Trần Nhược Vũ bắt đầu suy nghĩ miên man. Bỗng nhiên, khuôn mặt Mạnh Cổ trở nên dữ tợn, gào rít với cô: “ Nói cho cô biết, ông đây mà phải đi xin lỗi với cô sao. Cô cùng tên đàn ông xấu xa kia nói ông đây là người đồng tình luyến ái, chẳng phải cô mới là người phải nói hàng trăm lần lời xin lỗi với tôi?



Cô biết ông đây yêu đàn ông từ lúc nào? Bạn gái mà ông đây quen biết trải dài từ cửa bệnh viện cho đến nhà cô cũng còn chưa hết! Cô có muốn mở cuộc phỏng vấn có đúng ông đây yêu đàn ông hay không? Mau mau xin lỗi ông đây! Nếu không đừng hòng ông đây để yên chuyện này!.”



Trần Nhược Vũ trừng mắt, tỉnh.



Má ơi, ác mộng!