Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 54 : Trần Nhược Vũ, Anh rất, rất, rất thích em

Ngày đăng: 13:34 19/04/20


Lúc Trần Nhược Vũ ngồi vào xe gương mặt vẫn còn ửng đỏ. Mạnh Cổ ngồi ở ghế lái mỉm cười nhìn cô.



Cô giục anh lái xe, nhưng anh không động đậy gì cả.



“Anh không muốn đưa em về sớm.”



Nghe xong, Trần Nhược Vũ vừa thẹn vừa thấy vui vui: “Chúng ta có thể đi tới nơi khác dạo phố mà.” Thực lòng, cô cũng không muốn rời xa anh chút nào.



Mạnh Cổ lái xe tới ngã tư. Ở đó có một công viên nhỏ, đỗ xe xong, hai người dắt tay nhau đi bộ trong vườn hoa.



Đi được một lúc, Trần Nhược Vũ kéo tay Mạnh Cổ: “Bác sĩ Mạnh, trước đây anh và bạn gái cũng như vậy à.” Cô còn dùng động tác để chứng minh nữa.” Hay như này?” Trần Nhược Vũ khoa chân múa tay một lúc kéo tay anh.



“Cứ như này đi.” Mạnh Cổ buông tay cô ra, sóng vai đi bên cạnh Trần Nhược Vũ: “Cứ như này, chúng ta cùng nhau đi.”



“Vì sao?.”



“Gì mà vì sao?.”



“Vì sao không thể đi theo kiểu cặp đôi khuôn mẫu?.”



“Nắm tới nắm lui em không thấy phiền sao? Đâu phải trẻ con đâu mà có thể đi lạc đường được? Hơn nữa cứ nắm tay có nhiều lúc bất tiện lắm, cần làm gì lại phải thả ra rồi nắm lại, phiền chết đi được.”



Trần Nhược Vũ bĩu môi, tỏ vẻ không vui.



“Vậy em thích kiểu nào?.” Mạnh Cổ hỏi cô.



“Bạn trai trước kia của em, em thích kéo anh ấy đi.” Trần Nhược Vũ đang định ba hoa thêm một lúc nữa thì Mạnh Cổ đã lên tiếng chặn họng: “Chuyện trước đây đừng nên nói trước mặt anh.”



Trần Nhược Vũ không để ý tới anh, tiếp tục nói: “Nhưng anh cao quá, bàn tay còn to nữa, nắm tay anh rất dễ chịu.” Cô đem bàn tay của mình lồng vào bàn tay của anh, rất dễ chịu.



Sau đó cô buông tay anh ra, nói: “Nhưng mà bạn trai trước kia không thích em kéo đi, anh cũng không thích, con trai mấy người rất khó hiểu.”



“Con gái các em mới kì quái. Bị kéo đi như thế, làm sao mà vui được.”



“Gia tăng lần tiếp xúc thân mật, còn có thể công khai chủ quyền. Không cần phải nói gì hết, chỉ cần đi cùng nhau cũng khiến cho mọi người trên đường hiểu hết được. Nhìn đi, đây là bạn trai của tôi!.” Cô khẽ hếch cằm lên, làm ra vẻ rất anh dũng.



“Cho dù đầy người ở đường không biết, thì anh cũng là bạn trai của em. Có gì mà không biểu thị công khai chứ?.”



“Không hề giống nhau, đó là cảm giác thân mật, như thế đi dạo mới thấy vui. Hơn nữa, đây là biểu hiện bình thường của các đôi đang yêu nhau.” Trần Nhược Vũ không thể không coi thường anh: “Bác sĩ Mạnh, ba mối tình trước đây của anh, anh xử lí như nào vậy?”



Mạnh Cổ không nói chuyện, chỉ cúi đầu nhìn bàn tay của cô.



“Được rồi.” Anh đưa tay ra, nắm lấy tay của cô: “Thế thì để cho em công khai chủ quyền một chút vậy. Người đàn ông này là bạn trai của em.”



Trần Nhược Vũ không chịu: “Không cần đâu, dù sao không có hành động này thì anh vẫn là bạn trai của em.”



Cô không cố ý muốn thay đổi, mỗi người nên dung hòa đối phương, cô hy vọng sẽ để Mạnh Cổ cảm thấy thoải mái. Đi dạo là chuyện vặt, cô không để tâm.



“Này.” Nhưng Mạnh Cổ lại để ý: “Sao em cứ thay đổi liên tục vậy.”
Không khí đang vui bỗng bị cô phá hỏng hết.



Trong lòng cô càng không thoải mái.



Cô thật là khờ. Hoặc không, cô chẳng có cá tính gì cả.



Mạnh Cổ đưa tay, cầm lấy tay cô: “Anh không thích ca hát.” Anh giải thích.



Cô gật đầu, cười nói “Không sao đâu” với anh. Cô phát hiện ra, mình hơi ích kỉ thì phải, cô đành lên tiếng giải thích: “Hôm nay lúc em đứng ở cổng bệnh viện chờ anh, đột nhiên em nghĩ tới bài hát đó, em lẩm nhẩm hát lại. Sau đó vừa hát vừa chờ anh, em cảm thấy lời bài hát này rất thích hợp trong tình huống này của em, cho nên...”



Cho nên cô muốn anh hát cho cô nghe, vì thế nên cô mới đưa ra lời đề nghị này.



Cô thật là khờ.



Cho dù anh có hát cũng không có nghĩa anh yêu cô nhiều hơn một chút, cho dù anh không hát cũng không có nghĩa anh yêu cô ít đi một chút. Đúng là tự mình đa tình, cho dù cô không nắm lấy tay anh, thì anh vẫn là bạn trai của cô.



Lúc hai người trở về xe, Mạnh Cổ yên lặng nắm lấy tay cô.



Lúc ngồi trên xe trở về, Mạnh Cổ đang lái xe, Trần Nhược Vũ ngắm nhìn sườn mặt của anh, cảm giác độ ấm trên tay của anh vẫn lưu lại trong lòng bàn tay của cô. Cô bỗng nhiên bật cười: “Bác sĩ Mạnh, em nói với anh nhé, bài hát đó tên là ‘Anh Muốn Gặp Gỡ Trần Nhược Vũ’. Em phải vắt kiệt tài văn chương suốt đời của em để tạo nên một tác phẩm vĩ đại như vậy, để nó không bị chôn cất trong yên lặng, em sẽ hát cho anh nghe, sau đó anh khen em cũng chưa muộn.”



Mạnh Cổ bị cô chọc cho bật cười, gật đầu đồng ý.



Trần Nhược Vũ bắt đầu hát.



“Nếu không vì yêu anh, em sao có thể ở đây chờ anh.



Đợi nửa ngày không thấy anh, nhớ anh, nhớ anh, muốn gặp anh.



Nếu không vì yêu anh, sao em có thể tan làm đã chạy vội tới đón anh.



Dòng xe trên đường đang chen chúc nhau, nhớ anh, nhớ anh, muốn gặp anh.



Yêu là giày vò, là lỗi lầm, là tức giận.



Anh lái xe đừng vội, trong lòng nhớ đến anh.”



Cô hát, sau đó nghĩ tới việc cả hai đều tới nơi làm việc của đối phương chờ nhau, tâm tình bỗng nhiên tốt lên rất nhiều.



Tình yêu, thực sự làm cho cô đau buồn cũng khiến cô ngọt ngào.



Phía trước là đèn đỏ, Mạnh Cổ dừng xe. Trần Nhược Vũ rung đùi đắc ý tiếp tục hát:



“Yêu là giày vò, là đau khổ, là tức giận.



Anh lái xe đừng vội, trong lòng nhớ đến anh.”



Mạnh Cổ bỗng nhiên nhoài người sang chỗ cô, đặt nụ hôn lướt nhẹ lên cánh môi của cô. Con ngươi của anh đen láy, sâu thẳm, cuốn hút đến mê người, anh nói: “Trần Nhược Vũ, anh thực sự rất, rất, rất thích em!”