Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 55 : Anh chịu không nổi thì phải làm sao bây giờ

Ngày đăng: 13:34 19/04/20


Cô biết, anh nói là sự thực.



Một người có yêu mình hay không, chỉ cần cảm nhận được sẽ thấy.



Cô cảm nhận được.



Xe đi thẳng một đường tới nhà cô, thế nhưng cả hai vẫn chưa chịu xuống xe. Những lời nói không có dinh dưỡng cũng chẳng quan tâm nữa, cả hai im lặng ngồi trong xe.



Cuối cùng, cô ngáp một cái, buồn ngủ rồi. Mạnh Cổ mới bảo cô lên nhà đi ngủ.



Thế nhưng cô đi đến cổng chính, anh lại đuổi theo, nói muốn đưa cô lên nhà. Hai kẻ ngốc nắm tay nhau đi thang máy đến nhà cô, cô nghĩ đến cảnh tượng này lại bật cười.



“Em vào nhà đây.” Cô nói.



Mạnh Cổ gật đầu.



“Hôm nay Tư Tư không về nhà, em ở nhà một mình.” Cô nói, thấy biểu cảm của Mạnh Cổ, thấy mình đã lỡ lời, nhanh chóng sửa lại: “Em không có ý gì khác đâu, ý em nói cô ấy không về, em ở nhà một mình.”



Trần Nhược Vũ mặt đỏ lựng cả lên, Mạnh Cổ đứng cười haha.



“Em vào đây.” Trần Nhược Vũ lườm anh một cái, đáng ghét quá, người này chẳng đáng yêu gì cả.



Cô đưa tay vào trong túi xách tìm chìa khóa, anh ở bên cạnh nhìn chăm chú. Cô tìm nửa ngày không thấy đâu, bèn bực mình.



Cô đưa túi xách cho anh cầm, nhét cả hai tay vào tìm.



“Làm sao vậy?.”



“Em không tìm thấy chìa khóa. Xong rồi, xong rồi, em ném đi đâu rồi?.”



“Đừng nóng, cứ từ từ tìm.” Anh trấn an cô, giúp cô thử tìm chìa khóa trong túi, bên trong là một đống đồ linh tinh nhưng quả thật không có chìa khóa.



“Em nghĩ lại xem, em để ở chỗ nào? Vừa rồi đi ra ngoài có để quên ở đâu không? Lúc ăn cơm? Hay ở công ty.”



“A, hỏng rồi.” Trần Nhược Vũ rốt cuộc nhớ ra điều gì đó: “Hôm nay bạn em hỏi mượn bấm móng tay, em móc chìa khóa vào đó. Cô ấy dùng xong đặt trên bàn cho em, em quên nhét vào túi rồi.”



“Sơ ý quá.” Mạnh Cổ nhíu mày: “Chìa khóa nhà sao có thể để linh tinh được.”



Trần Nhược Vũ cúi thấp đầu, giọng lí nhí giải thích: “Bình thường em rất chú ý mà.” Chỉ có điều tinh thần hôm nay không được tập trung mà thôi.



“Đi thôi.” Mạnh Cổ không muốn tiếp tục vấn đề này nữa, kéo tay cô đi xuống dưới nhà.
Cười cái gì mà cười? Anh thực sự, một chút, một chút cũng không đáng yêu.



Trần Nhược Vũ nghiêm mặt lại, rất muốn cắn anh một cái.



Mạnh Cổ thỏa mãn xong, đợi đến khi lương tâm trỗi dậy mới chịu thả cô ra. Anh đưa cho cô một chiếc áo thun dài tay của anh, và một chiếc quần vải ngắn đến đầu gối, để cho cô làm quần áo ngủ. Rồi đưa cô bàn chải và khăn mặt mới, để cô vệ sinh cá nhân rồi đi ngủ.



Trần Nhược Vũ mang theo gương mặt đỏ đi tới phòng khách, thấy anh đưa chăn gối mới, ga trải giường mới. Sau đó anh dẫn tới toilet, dạy cô cách sử dụng nước ấm, đồ dùng thì nên đặt ở đâu, rồi anh ra ngoài.



Trần Nhược Vũ khóa kĩ cửa, một mình ở trong toilet bình tĩnh lại. Cô đứng ở trước gương, ngắm nhìn gương mặt mình, nguyên cả khuôn mặt hồng hào vô cùng. Hai mắt tỏa sáng, đích thực là một người con gái đang hạnh phúc.



Cô nhìn mình trước gương, tự nói với bản thân: “Trần Nhược Vũ, cố lên.”



Cành hoa đào cũng có thể phát triển và nở hoa.



Cô rất vui vẻ.



Mở vòi nước ấm. Trần Nhược Vũ bắt đầu cởi quần áo lót và giặt sạch, để ngày mai có thể mặc lại.



Giặt sạch sẽ xong, cô bắt đầu tắm. Lúc đang xoa xà phòng lên người, bỗng nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên. Tóc gáy Trần Nhược Vũ dựng hết cả lên, không thể nào, muộn như vậy rồi, còn ai tới tìm ư?



Trần Nhược Vũ hoảng loạn vô cùng, không dám ló mặt ra ngoài, đứng áp tai ở cửa nghe ngóng động tĩnh.



Cô nghe thấy tiếng Mạnh Cổ đi ra mở cửa, sau đó nghe thấy tiếng bước chân, đó là tiếng của mẹ anh. Trần Nhược Vũ nghe mẹ anh nói cha và mẹ anh mới đi hội họp bạn bè vừa mới về. Có người bạn tặng một hộp trứng gà lớn, nhà cha mẹ anh thì còn nhiều nên định đưa cho Mạnh Cổ, vừa hay đi ngang qua nhà anh, nên liền lên đưa luôn.



Mạnh Cổ trả lời vài câu, mẹ Mạnh còn nói, cha anh còn đang chờ dưới nhà, bà phải đi luôn.



Trần Nhược Vũ ở trong toilet hai tay lạy lộc, cầu mong mẹ anh mau chóng rời đi.



Thế nhưng mẹ Mạnh lại nói: “Mẹ muốn đi toilet.” Nghe giọng nói, hình như mẹ anh đang đi về hướng toilet.



Trần Nhược Vũ trợn ngược cả hai mắt, đáng sợ quá!



Đừng nhé!



Cô bây giờ toàn thân là bọt xà phòng, còn không mặc quần áo! Sao cô có thể gặp người khác được chứ?!



Bước đi mỗi lúc một gần, gần hơn nữa, Trần Nhược Vũ gấp gáp xoay người chạy, rất muốn bị ngã cho đến xây xẩm mặt mày đi, không muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra, cầu mong may mắn sẽ đến với cô.



Làm sao bây giờ?