Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 56 : Màn tỏ tình kinh điển của Mông Lạnh

Ngày đăng: 13:34 19/04/20


Trần Nhược Vũ đực mặt đứng ở trước cửa, không hề biết rằng cô đã khóa ở bên trong thì ở ngoài sẽ không mở được. Dù sao, phản ứng đầu tiên của Trần Nhược Vũ là định giả chết ở bên trong, sau đó để mọi việc cho Mạnh Cổ ở ngoài tự giải quyết.



Thế nhưng, cô đã quên mất phong cách ‘ tự giải quyết ‘ của ác bá tiên sinh ghê rợn đến thế nào.



Tiếng bước chân của mẹ Mạnh đến gần toilet hơn, Trần Nhược Vũ nghe thấy tiếng Mạnh Cổ vọng tới: “ Mẹ, mẹ dùng toilet ở trong phòng con đi.”



“ Sao vậy?.”



“ Trần Nhược Vũ đang tắm ở bên trong.”



Trần Nhược Vũ hoảng sợ tới mức đập đầu vào ván cửa. Ác bá tiên sinh nhà cô có cần phải thẳng thắn đến nhường này không!



Thà rằng nói cô ở trong toilet cũng đừng nên nói cô đang ở trong đấy tắm chứ!



Mẹ ơi! Hình tượng của cô!



Trần Nhược Vũ rất muốn hét lớn tiếng để giải thích: “ Bác à, cháu và bác sĩ Mạnh không phải kiểu quan hệ như vậy đâu. Cháu chỉ đơn thuần là đi tắm thôi, không phải kiểu tắm rửa đấy đâu.”



Nhưng cô biết, nếu cố tình giải thích thì chỉ thêm giấu đầu lòi đuôi mà thôi.



Nhưng cô rất muốn giải thích!



Trần Nhược Vũ bị vùi dập bởi sự thật quá tàn khốc, mẹ Mạnh và Mạnh Cổ nói gì đó cô cũng chẳng còn tâm trí nào để nghe ngóng.



Một lát sau, tiếng cửa đóng truyền từ bên ngoài vào, sau đó là tiếng bước chân đi tới toilet, rồi tiếng gõ cửa, là giọng nói của Mạnh Cổ: “ Trần Nhược Vũ, em vẫn ổn chứ? Mẹ anh đi rồi, em tắm nhanh lên, còn đi ngủ sớm.”



Tuy rằng biết rõ anh không nhìn thấy, nhưng cô vẫn đáp lại anh bằng cái bĩu môi. Quá đáng ghét, sao có thể nói cô đang tắm được chứ.



Còn hỏi cô có sao không? Hoàn toàn có vấn đề luôn!



“ Nói chuyện đi.” Bên ngoài, Mạnh Cổ tiếp tục lên tiếng.



Trần Nhược Vũ “ uhm’’ một tiếng cho có lệ. Sau đó cô nghe được tiếng cười của Mạnh Cổ.


“ Tóm lại anh đừng vào đó.”



Bảo anh đừng vào anh càng phải vào đó. Sau đó anh nói: “ Đồ lót của em phơi ở đó không có gió, anh đem ra ban công phơi cho em.”



Trần Nhược Vũ mặt đỏ như gấc, anh nói xong liền cất bước, nói là hành động luôn.



Bởi vì cô mệt cho nên lười phê bình anh. Cô nhắm mắt lại, nghĩ tới đang ở trong một căn phòng xa lạ cô sẽ không ngủ được. Nhưng khi nghe thấy Mạnh Cổ nói ‘ chúc ngủ ngon’ sau đó anh đặt một nụ hôn vô cùng dịu dàng khiến cô cảm thấy rất thoải mái, sau đó cô liền dễ dàng chìm vào giấc ngủ.



Trần Nhược Vũ ngủ thẳng đến sáng.



Trần Nhược Vũ tỉnh giấc bởi vì Mạnh Cổ đánh thức. Mở mắt đã nhìn thấy Mạnh Cổ đứng cạnh giường của cô, anh nói, anh đã đến giờ đi làm, bảo cô vệ sinh cá nhân rồi đi làm, đừng để bị muộn. Sau đó, anh đưa chùm chìa khóa nói đây là chìa khóa nhà anh. Bảo cô khi nào ra ngoài nhớ khóa cửa lại.



“ Uhm.” Cô nhìn chùm chìa khóa đến ngây người.



“ Tỉnh ngủ chưa?.” Anh véo má cô.



Cô cảm thấy tỉnh táo hơn một chút. Anh lại dặn: “ Không được làm mất chìa khóa nhà anh, nhớ cất cho kĩ.”



“ Uhm.” Sáng sớm đã phê bình cô. Anh còn lợi hại hơn cả mẹ cô.



“ Chụt.” Anh hôn một cái rõ kêu lên mặt cô. Sau đó đi làm.



Trần Nhược Vũ nghe thấy tiếng đóng cửa mà ngây ngô đến nửa ngày chưa tỉnh. Nhìn đồng hồ, còn chưa đến 7h30. Cô ngồi một lúc để tỉnh táo hơn. Đúng rồi, ác bá tiên sinh nhà cô đi làm rất sớm.



Thế nhưng, không phải các nhân vật nam nữ chính mỗi khi thức dậy đều rất lưu luyến lẫn nhau, ôm nhau rồi nói những lời mật ngọt sao, lúc đó còn không nỡ rời nhau nữa ấy?



“ Hì.” Trần Nhược Vũ ngã xuống giường, dùng chăn che mặt lại.



Được rồi, dù sao tối hôm qua hai người cũng không xảy ra chuyện gì buồn nôn cả. Ví dụ như bắt hai kẻ thông dâm cũng không xảy ra, anh nói lời từ biệt với cô cũng chẳng lãng mạn, phơi đồ lót cho cô không thể cho là lãng mạn được. Tóm lại là không lãng mạn.



Cho nên, hai người không phải cặp đôi yêu nhau bình thường. Trần Nhược Vũ chậm chạp rời giường.



Ngày thứ hai sau khi chính thức yêu nhau, thực sự không có màn mở màn lãng mạn.