Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 74 : Mạnh Cổ thất thân

Ngày đăng: 13:35 19/04/20


Mạnh Cổ nghiêng đầu đè cô xuống, tiếp tục hôn cô, Trần Nhược Vũ ra sức vùng vẫy, đấm hai cú vào người anh; sau đó đến đá, đạp.



Mạnh Cổ cười haha, lùi lại mấy bước, Trần Nhược Vũ đuổi theo, lần này đấm chưa đấm được đã bị anh ôm bổng lên.



Trần Nhược Vũ sợ tới mức hét chói cả tai, theo bản năng ôm lấy anh, anh nhân cơ hội này vỗ nhẹ vào mặt cô một cái, ý bảo cô nên biết phối hợp, Trần Nhược Vũ rên ư ử, cô đưa tay ôm chặt lấy anh.



“ Trần Nhược Vũ, em còn muốn mắng anh nữa không?.” Mạnh Cổ cười hở hết cả răng lẫn lợi, giọng nói mang đầy tính uy hiếp. Tạo ra bộ dáng kiêu ngạo, ý nói nếu em còn thế nữa anh sẽ quăng em xuống đất.



Trần Nhược Vũ hơi hoảng, cô không phải xác định xem Mạnh Cổ có quăng cô xuống đất hay không, mà cô đang nghĩ tên đàn ông xấu xa này luôn làm những việc ngoài sức tưởng tượng. Nhưng lúc này, cô đan yếu thế không nên quá tỏ ra anh hùng mà làm gì.



Trần Nhược Vũ không nói lời nào. Sắc mặt cô ửng hồng, sóng mắt mềm mại như tơ, cắn môi bộ dáng vừa xấu hổ vừa run sợ. Mạnh Cổ nhìn chằm chằm cô, bỗng nhiên nói: “ Trần Nhược Vũ, em thay đổi trông rất đẹp.”



Trần Nhược Vũ vô cùng xấu hổ, mặt đỏ bừng, muốn trốn tránh ánh mắt nhưng lại không biết trốn vào đâu vì thế đang nằm trên người anh liền cắn vào lỗ tai anh một cái. Mạnh Cổ không kịp né, hơi đau nên anh buông lỏng cánh tay. Trần Nhược Vũ giãy dụa xoay người muốn chạy, nhưng chỉ được vài bước đã bị anh bắt lại.



Hai người náo loạn một lúc, rồi lại ‘ đo ‘ môi. Trần Nhược Vũ bị cuốn theo lửa tình khiến đầu óc choáng váng, cô thở dốc, hành động dưới thân anh bỗng chậm lại, cùng lúc đó cô và Mạnh Cổ bổ nhào lên giường.



Trong nháy mắt, Trần Nhược Vũ phát hiện cả hai đã vào trong phòng từ lúc nào. Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh trăng ở ngoài cửa sổ chiếu vào, hình ảnh trước mắt đều rất mơ hồ. Mạnh Cổ đặt cô ở dưới thân mình, tóc cô rối loạn, trên mặt anh mang theo ý cười, ánh mắt sáng ngời, vẻ đẹp trai hiện lên mờ ảo.



Trần Nhược Vũ bị anh đè xuống, tỏ vẻ tức giận, tên đàn ông xấu xa này thoạt nhìn đã muốn cắn cho một phát.



Cô đang muốn ‘ thực hiện ước mơ ‘ cho anh, còn chưa kịp cắn đã bị một trận chấn động như rung chuyển địa cầu, cô bị Mạnh Cổ đàn áp dưới thân mình.



“ Trần Nhược Vũ, lúc như này đàn ông nên ở trên.”



Ai nói? Cô thì không!



Trần Nhược Vũ dùng sức, đem Mạnh Cổ đẩy xuống dưới, cưỡi trên người anh, hai tay ấn vai anh xuống, tuyên bố đầy tính nghiêm túc: “ Em thắng!.”



Mạnh Cổ mở miệng cười to, sau đó mỉm cười, rồi không cười nữa.



Anh nhìn chằm chằm cô, cô cũng nhìn anh.



Sau đó, anh nhẹ giọng nói: “ Trần Nhược Vũ, anh đã từng nói với em rằng anh sẽ không chơi trò tình một đêm?.”



Khí thế Trần Nhược Vũ đang hừng hực, chuẩn bị dạy dỗ anh một bài học, để cho anh phải sợ cô, anh sẽ đưa chìa khóa cho cô, tỏ vẻ ngây thơ rồi chân thành xin lỗi, vậy sao bây giờ lại chuyển thành chủ đề tình một đêm?



Đề tài đột nhiên biến đổi không giới hạn?



Trần Nhược Vũ sửng sốt, nhìn thấy ánh mắt nóng như lửa của anh cảm nhận được tình huống có phần lệch lạc.



Một nam một nữ, quần áo xộc xệch, tóc tai rối bù, tứ chi đang quấn lấy nhau, ở trên giường...



Hơi thở của ác bá tiên sinh nhà cô trở nên gấp gáp, vẻ mặt khác thường, mà dưới mông cô hình như có thứ gì đó rắn rắn đang trồi lên không phải là cơ bụng!



Nhịp tim Trần Nhược Vũ nhảy tưng tưng, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, tầm mắt bị anh giam cầm, trên người giống như bị tuyết làm cho đóng băng. Cô định há mồm nói gì đó, thế nhưng không khí trong phòng bỗng nhiên tăng lên, cả người cô mềm nhũn nói không nên lời.
Trần Nhược Vũ ngáp một cái, cảm thấy hơi lúng túng: “ Anh cũng chưa từng nói qua. A, mà bây giờ cũng chẳng nên nói làm gì, nếu mà nói em sẽ không thấy có chút thành ý nào cả.”



“...”



Thời điểm này mà còn so đo tính toán với phụ nữ, có nên ăn đòn không nhỉ?



Bỏ đi, bỏ đi, không đáng để so đo.



Trần Nhược Vũ không nghe thấy tiếng Mạnh Cổ nói chuyện, vì thế chuẩn bị say giấc nồng. Thế nhưng ác bá tiên sinh lại khôi phục tinh thần chiến đấu hăng hái, anh đột nhiên hỏi: “ Trần Nhược Vũ, em đã biết nên nói thế nào với người nhà em chưa?.”



“ Sao cơ?.”



“ Nếu họ đến đây làm ầm lên, em tính nên giải quyết ra sao?.”



Cô nghĩ nửa ngày: “ Chuyện đó em biết cách giải quyết.”



Anh gợi ý cho cô: “ Em cứ đưa anh về nhà ra mắt, anh sẽ nói chuyện với cha mẹ em.”



“ Bác sĩ Mạnh, anh cứ chờ tin tức của em.”



Mạnh Cổ không hài lòng, cốc vào đầu cô một cái, bắt đầu nói hươu nói vượn: “ Bằng không, em có thể nói, em đã khiến anh mất đi trinh tiết, em phải chịu trách nhiệm.”



“...”



Quá nửa đêm rồi, đừng làm loạn.



“ Hoặc nếu không, em cứ nói có thể em đã có bầu. Chuyện này không hề nói dối, dù sao cũng có căn cứ chứng thực mà.”



“...”



Được rồi, sự thật quả là đã có chuyện phát sinh, nhưng có đúng anh là bác sĩ không? Làm gì qua vài ngày đã biết cô to bụng rồi.



“ Em xem, nói đi nói lại, vẫn là đưa anh về nhà em, nói chuyện với người trong nhà là hợp lí nhất, anh sẽ không còn lo lắng.” Đào hoa tiên sinh tiếp tục phát biểu ý kiến của mình.



“ Bác sĩ Mạnh.”



“ Sao vậy?.”



“ Em yêu anh.” Cơ thể đang được một người đàn ông đang ôm mình, cảm giác này rất đỗi chân thật. Trần Nhược Vũ cười trộm: “ Em yêu anh.” Cô nói một lần, rồi lại một lần, anh định lên tiếng thì cô đã cắt ngang: “ Im miệng, đi ngủ.”



Anh im miệng luôn.



Trần Nhược Vũ mỉm cười, trong đầu nghĩ, cha anh còn khó qua hơn cả ải của cha mẹ cô.