Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 75 : Chiêu trò của Mạnh Cổ

Ngày đăng: 13:35 19/04/20


Vài ngày trước khi về nhà, Trần Nhược Vũ đều ở nhà của Mạnh Cổ. Cô rốt cuộc cũng hiểu được ý Mạnh Cổ nói anh không chơi trò tình một đêm nghĩa là như nào, anh muốn chơi trò ‘ tình hàng đêm’!.



Anh trả chìa khóa lại cho cô, nhưng cô không thèm cầm.



Tịch thu xong lại đưa lại, làm gì có chuyện dễ dàng bỡn cợt cô như vậy. Cô yêu cầu anh phải xn lỗi, kiểm điểm lại chính bản thân, thế nhưng anh không hề tiếp thu, cự tuyệt chuyện nhận lỗi của mình, bày ra cái vẻ tuyệt tình không hề hối cải.



Anh nhất quyết không chịu cúi đầu, anh cũng không ngờ cô sẽ từ chối nhận lại chìa khóa nhà anh.



Sau đó, anh cũng không thèm đưa chìa khóa cho cô nữa, nhưng mỗi ngày đều ủ mưu dẫn dụ cô về nhà mình.



“ Tan làm, đừng ngồi xe bus, anh tới đón em, đang ở trên đường rồi.”



“ Dạ dày anh đau, chưa ăn tối. Căn tin bệnh viện có đưa lên hộp cơm nhưng nguội ngắt rồi, không muốn ăn.



Em ăn no nằm nhà xem tivi sao?



Vậy anh phải làm sao bây giờ?



Anh không muốn ăn ở bên ngoài, em nấu bát mì cho anh được không?



Sao cơ?



Anh không muốn tới nhà em ăn, nhà của anh có mì hợp với khẩu vị của anh. Nếu không có người nấu cơm cho anh, xem ra anh chỉ còn nước chết đói mà thôi.”



“ Một người xem tivi buồn lắm, đến nhà của anh đi, tivi nhà anh to lắm, lại có cả rạp chiếu phim thu nhỏ, giường nhà anh ngủ cũng ngon hơn. Quan trọng là, anh đang đứng ở dưới lầu nhà em, em không xuống anh sẽ không về.”



Trần Nhược Vũ mới yên ổn được vài ngày đã bị tên đàn ông này đến làm phiền. Lúc trước sao cô chỉ cảm thấy ác bá tiên sinh ăn nói cay độc thôi? Anh rõ ràng là kẻ lải nhải lắm mồm!



Chỉ số thông minh của đàn ông thực sự không đáng tin chút nào.



Trần Nhược Vũ vừa khinh bỉ anh vừa tự nhận thấy mình đã trúng kế của anh, biết rõ ràng anh đang diễn kịch nhưng vẫn phục tùng theo anh.



Vì thế, khi cô đang nấu cơm anh ở bên cạnh cô quấy rối, cô rửa bát thì anh ở bên cạnh chỉ huy, cô giặt quần áo thì anh lại đi thay quần áo, cô dọn phòng thì anh ở bên cạnh nhắc khéo là Tết phải dẫn anh về nhà.



Đương nhiên, cô đâu vội đồng ý, thế là anh liền thử nghiệm cô, thử nghiệm cuộc sống vợ chồng cần phải có.



Trần Nhược Vũ không thể không thừa nhận, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cả hai đã sát cánh bên nhau, cùng ăn cùng ngủ, đúng là một đôi thật sự. Cả hai đều tự mình điều chỉnh thói quen sinh hoạt, cố gắng thích ứng với sở thích của đối phương.




Trần Nhược Vũ nói sẽ chi tiền, mời mọi người ngủ ở khách sạn, làm vậy liệu có được không? Kết quả bị cha cô giáo huấn cho một bài không nên đề cập đến vấn đề tiền nong, hiện tại mẹ con còn chưa nguôi giận, chờ họ hàng trong nhà đi rồi sẽ nói chuyện tử tế với cô. Vậy đành phải đợi thôi, chứ dùng tiền không phải cách hay, không có tiền ở khách sạn, nhưng cũng không thể kéo dài tình trạng như này mãi, vậy phải tính sao?



Cha Trần chưa cho Trần Nhược Vũ cơ hội phản bác,lại bị mẹ cô gọi ra.



Vẻ mặt em trai của cô rất tội nghiệp, vừa tức vừa tỏ vẻ bất lực: “ Ai bảo không có tiền ở khách sạn chứ, là ki bo mới đúng. Cả nhà chúng ta ai cũng ki bo.”



“ Chị trả tiền cho em, em đến khạch sạn ở tạm vậy.” Trần Nhược Vũ đi cũng không được, đau lòng để cho em trai mình đi vậy.



Em trai cô ban đầu vui vẻ sau đó lại xụ mặt xuống, bởi sợ cha mẹ cô không đồng ý, có tiền cũng không dám ra ngoài ở.



“ Dở hơi.” Trần Nhược Vũ nhìn em trai tỏ vẻ khinh bỉ.



“ Chị cũng dở hơi.” Em trai cô cũng có thái độ tương tự như chị gái: “ Chị không dám chống cự cường quyền cùng em, chỉ biết để em đương đầu một mình, em không làm vật hy sinh để mẹ mắng chết đâu.”



Hôm đó, Trần Nhược Vũ lén lút gọi điện cho Mạnh Cổ nói về việc này, Mạnh Cổ thở dài: “ Nhà em đúng là dở hơi hết, rất vô dụng.”



Trần Nhược Vũ không phục, nghĩ anh có bản lĩnh thì anh tới đây đi, anh gặp qua mới biết được.



Thế nhưng cô không nghĩ, Mạnh Cổ đúng là không mời cũng tới.



Ngày đó đầu tháng ba, bạn bè tụ họp.



Trần Nhược Vũ và Cao Ngữ Lam, Doãn Tắc cùng nhau tới. Lần này, chủ đề của đám bạn cũ là: “ Tề Na và Cao Ngữ Lam đại chiến”. Trần Nhược Vũ diễn cùng nhưng không hề thấy áp lực, cô cũng không phải lo lắng cho Cao Ngữ Lam, bởi bên cạnh cô đã có vệ sĩ đi cùng, căn bản không cần mọi người hợp tác diễn chung.



Vì thế, có thể yên tâm ăn uống và xem kịch hay. Thế nhưng, bạn bè đang chè cháo được một nửa, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.



Có người xuất hiện ở cửa, vô cùng quen mắt.



Trần Nhược Vũ ngây ra như phỗng, sốc vô cùng, ác bá tiên sinh nhà cô sao lại ở đây?



“ Người nhà của ai vậy?.” Bạn cũ hỏi, không phải người nhà của trong hội thì không được nhập cuộc.



Mạnh Cổ nhìn chằm chằm Trần Nhược Vũ, ra điều nếu không đứng lên nhận ngay thì sẽ chết không toàn thây. Trần Nhược Vũ giơ tay một cách yếu ớt: “ Là của mình, người nhà của mình.”



Tác giả có điều muốn nói: Chương sau, Mạnh Cổ đối phó cha mẹ Trần Nhược Vũ. Trần Nhược Vũ đối phó với cha Mạnh Cổ.