Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 76 : Bó hoa xương người

Ngày đăng: 13:35 19/04/20


Người nhà đặt mông xuống ghế, vẻ mặt vô cùng đắc ý.



Trần Nhược Vũ bỗng thấy có áp lực: “ Sao anh lại tới đây?.” Cô dùng giọng nói nhỏ nhất để hỏi anh.



Người nhà liếc ngang qua, khí thế dọa người: “ Em không mời anh, chẳng lẽ người khác thì không được mời.”



Thật ra, anh tới đây là giúp Doãn Tắc mang nhẫn cầu hôn tới. Tên kia sớm đã đưa Cao Ngữ Lam về thành phố C nịnh nọt gia đình nhà vợ, nhưng lại không kịp lấy nhẫn đính hôn cho nên phải nhờ tới anh.



Trần Nhược Vũ cho rằng con người này quán gian xảo, trước đây ngày nào cũng bày mưu tính kế để ép cô dẫn về ra mắt gia đình, bây giờ thì tự mình dẫn xác tới, tính dùng chiêu này để hù dọa cô, quả đúng là đáng ghét.



Người nhà liếc mắt cô một cái, nhìn thấy thứ mà cô đang uống, nhíu mày: “ Không phải không cho em uống Coca sao? Không có lợi cho sức khỏe!.” Giằng lấy cốc nước của cô, sau đó uống nửa cốc, rồi đưa cốc cho Doãn Tắc: “ Giúp cô ấy lấy cốc nước trái cây.”



Trần Nhược Vũ mếu máo, lại bắt nạt cô, quá đáng ghét.



Người ngồi bên cạnh, Dương Dương nhìn chằm chằm cô, sau đó liếc mắt nhìn Mạnh Cổ một cái, sau đó giơ ngón tay cái lên, cười vô cùng mờ ám. Trần Nhược Vũ đỏ ửng cả mặt, quá đáng ghét, tên đàn ông này không hề cho cô chuẩn bị sẵn sàng tâm lý chút nào.



Hóa ra cô cũng có người nhà. Trong lòng bỗng nhiên thấy đắc ý.



Bạn bè đều chứng kiến được ‘ người nhà ‘ và Doãn Tắc kẻ xướng người họa, vẻ mặt thì vênh váo, còn mắng chửi người nhưng không dùng lời thô tục, sau đó xử lí êm đẹp đôi vợ chồng Tề Na, khiến cho Trần Nhược Vũ trở thành tiêu điểm.



Trần Nhược Vũ đau khổ vùi đầu vào bàn ăn, cô đã chuẩn bị rất tốt để đứng lên vì Cao Ngữ Lam, cùng Tề Na tranh cãi không hề run sợ. Được rồi, trình độ cãi nhau của cô rất tệ, hơn nữa với sự xuất hiện của Doãn Tắc cô cũng không cần phải tìm tới người giúp đỡ, nhưng tình hình tệ nhất cô không ngờ tới là người nổi bần bật lại chính là bạn trai cô.



Mạnh Cổ mắng xong một câu,mọi người đồng loạt nhìn Trần Nhược Vũ, cũng quen rồi, Trần Nhược Vũ tỏ vẻ thản nhiên. Da mặt dày đã được tôi luyện, cô cũng phải cảm ơn ác bá tiên sinh đã tạo cơ hội này cho cô, cô cũng làm nên chuyện rồi.



Thấy cô im lặng như vậy, Doãn Tắc còn trách rằng cô cứ như vậy khiến cho Mạnh Cổ không được vui, cho nên Mạnh Cổ đang tìm cách ‘ giải sầu ‘, khiến cho mình không được nổi bật, không còn đất diễn.



Doãn Tắc đang gán tội cho người khác, đúng chưa? Rõ ràng hai tên miệng quạ này đang thay nhau tung hứng từng người lên chiến đấu một, không có đất diễn hay không nổi bật thì liên quan gì đến cô?



Trần Nhược Vũ nhìn về phía Cao Ngữ Lam, ánh mắt dịu dàng của cô ấy đang nhìn Doãn Tắc. Cô cũng đâu có kém gì, Trần Nhược Vũ nghĩ, cô cũng trở nên tự tin dũng cảm, không cúi đầu chạy trốn, chỉ có điều là Cao Ngữ Lam chưa chứng kiến được mà thôi.



Vậy còn cô nhỉ? Trần Nhược Vũ nhìn thấy Mạnh Cổ đang trừng mắt tỏ vẻ không hài lòng về cô. Cô không hiểu, cô chọc tức gì anh chứ?



Quay đầu nhìn thức ăn trên bàn, cô bỗng thở dài, ác bá tiên sinh nhà cô chỉ lo cãi nhau, xem ra là chưa ăn gì. Cô lấy cho anh một cái bát, múc cho anh một bát canh, sau đó gắp đồ ăn đặt vào đĩa của anh.
“ Nói với mẹ em là hôm nay ngủ lại ở nhà bạn.”



“ Hả?.” Trần Nhược Vũ quay đầu, nhìn thấy ánh mắt Mạnh Cổ bỗng hóa thành sói, mặt mày cô đỏ lựng.



Anh lại tiếp tục sờ lần, ôm lấy cô, cắn lỗ tai của cô: “ Chẳng lẽ em không nhớ anh sao?.”



Nhớ đến chết, nhưng cô càng sợ gãy chân hơn.



“Ngày mai về, phải nói chuyện chúng ta với cha mẹ em, biết chưa? Nói hết tất cả, càng nhiều người biết càng tốt.”



Hứ, không phải đang thảo luận chuyện ngủ qua đêm sao, sao lại chuyển nhanh đến việc ngày mai? Nhưng Trần Nhược Vũ vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Anh đã đến đây, đương nhiên cô phải nói rõ ràng với cha mẹ càng sớm càng tốt.



“ Em làm việc anh không được yên tâm, cho nên hôm nay ở lại đây, để anh dạy dỗ em một chút, cho em dũng khí và năng lượng.”



Vì sao từng chữ từng câu nghe rất bình thường, nhưng sao từ miệng của ác bá tiên sinh nói ra đều mang lại cảm giác sắc dục vậy?



Trần Nhược Vũ mím chặt môi, hơi do dự.



“ Ngoan.”



Chỉ một từ rất dịu dàng, ác bá tiên sinh đã thu phục hoàn toàn được Trần Nhược Vũ.



Đầu óc Trần Nhược Vũ choáng váng, gọi điện về trong nhà nói rằng đang vui vẻ với bạn học cũ, hẹn ngủ lại ở nhà bạn, tối cô không về.



Mẹ Trần đang chơi mạt chược, vận may đang đến kìm không được, không hề quan tâm đến chuyện của con gái, không nhanh không chậm trả lời rồi cúp phăng điện thoại.



Hóa ra đơn giản đến vậy, Trần Nhược Vũ cảm thấy lâng lâng. Đưa Mạnh Cổ đi ăn các món ngon ở thành phố C, sau đó đến chợ đêm nổi tiếng ở đây, hẹn hò lãng mạn buổi tối, ban đêm quay trở lại khách sạn ngọt ngào.



Không cần ngủ dưới đất, không phải nghe tiếng gáy, còn được ác bá tiên sinh âu yếm giúp cô làm ấm giường, Trần Nhược Vũ vô cùng vui vẻ, hoàn toàn xem nhẹ những chuyện nguy hiểm sắp xảy ra.



Cho đến ngày hôm sau, mang theo tâm tình đang bay bổng mở cửa vào nhà, ngay lập tức cô trợn tròn cả mắt.