Chạy Đâu Cho Thoát
Chương 8 : Cô là đồ đầu heo
Ngày đăng: 13:34 19/04/20
Đương nhiên, Trần Nhược Vũ đâu có gan dám hành hung bác sĩ Mạnh Cổ.
Anh rất chuyên chú trong công việc, làm tròn trách nhiệm một bác sĩ đi thăm khám bệnh nhân, cẩn thận chỉ bảo các đàn em. Anh đối với bệnh nhân rất tận tình, có vấn đề gì đều giải đáp tỉ mỉ, trong câu nói của anh còn pha chút hài hước, lời nói dí dỏm khiến người bệnh của anh ai cũng cười rất tươi.
Trong lúc anh làm việc cô không dám nói chuyện với anh. Cô cảm thấy, khi anh làm việc trông rất hấp dẫn, không hề có cảm giác chán ghét. Mà anh, ở trước mặt bệnh nhân cũng không làm phiền cô, chỉ trừ lúc anh nhìn về phía cô, đem lại cảm giác hơi mờ ám.
Không đúng, cô lại dùng sai từ. Đó không chỉ đơn thuần là mờ ám, tên đàn ông xấu xa này không chỉ coi thường cô mà còn tạo ra vẻ thần bí. Không đúng, phải nói là cô cảm thấy ghê rợn khi mình với anh có cái gì đó mờ ám.
Nói tóm lại, thân là bệnh nhân, Trần Nhược Vũ và bác sĩ Mạnh Cổ sóng yên biển lặng sống qua hai ngày, không khí hài hòa, cuộc sống bình an khiến Trần Nhược Vũ có cảm giác không biết có phải do hai tên xấu xa kia đánh cho đầu bị hỏng hóc, xuất hiện ảo giác hay không.
Nhưng đến ngày thứ ba, Trần Nhược Vũ đã có đáp án, đầu óc cô hoạt động rất bình thường, cô là người khỏe mạnh có tư duy vô cùng bình thường.
Ngày đó, Trần Nhược Vũ cảm thấy sức khỏe đã dần hồi phục, vì thế cô mặc bộ đồ bệnh nhân xuống vườn hoa ngồi phơi nắng. Trần Nhược Vũ vừa phơi nắng vừa nhẩm tính xem chi phí nằm viện hết bao nhiêu, cô có nên đi tìm y tá để hỏi xem có thể xuất viện được hay chưa.
Bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông nào đó, thân mặc chiếc áo trắng dài toát lên vẻ thanh tao nhã nhặn, đặt mông ngồi bên cạnh cô.
Trần Nhược Vũ cảm thấy không được tự nhiên, theo bản năng cô dịch mông sang chỗ khác, ho hai tiếng rồi, luống cuống định đứng lên. Lúc này, Mạnh Cổ mới chịu mở miệng.
“ Trần Nhược Vũ, tôi biết cô đang nghĩ gì.”
Cô nghĩ gì? Cô chẳng nghĩ cái gì cả!
Mà nếu có nghĩ, thì cũng chỉ nghĩ rằng nếu cô và tên bác sĩ Mông Cổ này không quen biết nhau thì tốt biết mấy. Hoặc nghĩ rằng chờ xuất viện rồi coi như không quen biết anh. Nếu không, lại thắc mắc vì sao hai ngày qua anh lại đối xử hòa bình với cô như thế, lại định chờ thời cơ giở trò gì nữa đây?
Lần này, cô quyết tâm đóng chặt cửa miệng, không thể lại lỡ mồm như lần trước được nữa. Cô còn nghĩ, vì sao mỗi lần hạ quyết tâm không gặp lại anh, nghĩ đủ mọi cách trốn anh càng xa càng tốt thì luôn có dịp ‘ may mắn ‘ gặp lại anh. Nếu không, cô nghĩ...
“ Muốn tôi gọi cho Cao Ngữ Lam tới thăm cô không?.”
“ Hả?.” Trần Nhược Vũ đang chìm trong suy nghĩ miên man bay bổng của mình bỗng nghe được câu hỏi của anh, chợt giật mình, tỉnh giấc: “ Không cần, không cần.” Cả tay cả chân cùng nhau từ chối một lượt: “ Đừng nói cho cô ấy biết.”
Bị người khác đánh cho tới mức phải nhập viện, không nên để người khác biết. Thêm vào đó, cô với tên bác sĩ Mông Cổ đang rơi vào tình trạng mờ ám tuyệt đối không nên để bạn bè biết được.
“ Trần Nhược Vũ, có thật là cô không quen biết tôi?.”
“ Cái gì?.” Trần Nhược Vũ hoài nghi, liệu có phải mình bị đánh đến não bị tổn thương, cho nên tai cô nảy sinh vấn đề về nghe? Nếu không, sao câu nói rõ ràng rành mạch của bác sĩ Mạnh cô đều nghe không rõ?
Ôi trời, còn bàn đến chuyện cả đời người.
“ Cô đừng cho rằng tôi yêu cô nên mới lo lắng cho cô, nếu không phải bạn cô, tôi cũng chẳng hơi đâu đi nói những điều này.” Bô lô ba la, bác sĩ Mạnh hành văn lưu loát, giảng đạo cho cô chừng mười phút.
Thấy anh quan tâm cô, trái tim Trần Nhược Vũ lại nhảy tưng tưng.
Tim đập nhanh đến mức như muốn bật tung khỏi lồng ngực.
Cho dù không chết cũng khiến người khác trở nên đần độn, ngu si, đánh mất chức năng soạn thảo ngôn ngữ. Dẫn tới việc Trần Nhược Vũ tắt hẳn khả năng tranh luận, dỏng tai nghe bác sĩ Mông Cổ giảng đạo hơn mười phút. Cuối cùng, bác sĩ Mạnh cốc mạnh lên đầu Trần Nhược Vũ một cái: “ Tôi hết lòng khuyên nhủ cô, giảng đạo lý cho cô nghe, cô bày ra cái bộ mặt ngu ngốc này đáp lại tôi?.”
Trần Nhược Vũ vẫn ngây ngốc nhìn anh. Hình như cô ngộ đạo rồi.
Cô thích anh rồi.
Khiếp sợ.
Chỉ có loại phụ nữ ngu ngốc mới có thể ở trong lúc bị mắng tới tấp phát hiện ra chân tình của mình.
Hơn nữa, lại ở trước mặt anh, sau khi nghe anh từ chối tình cảm của mình, cô mới phát hiện, cô rất thích anh.
Anh là kẻ hai mặt!
Một mặt là tên bác sĩ Mông Cổ miệng quạ, mặt còn lại là bác sĩ Mạnh Cổ phát sáng lấp lánh. Vậy sao cô lại thích anh?
Cô biết rõ, cô và anh có nhiều sự khác biệt, anh nhìn rõ tâm tư hành động của cô, nhưng cô lại phát hiện, cô rất thích anh.
Cô đúng là kẻ có bệnh! Bệnh này không hề nhẹ.
Trong lòng đầy một bụng ấm ức, đời này coi như hỏng bét.
Chỉ có thể nói, thông minh thì dùng cần cù bù vào! Để tránh tình huống không áp chế được cảm xúc của mình, không nên cùng anh dây dưa mập mờ như này nữa, vì thế Trần Nhược Vũ bỏ chạy lấy thân.
Lén lút, im lặng trốn khỏi bệnh viện.