Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 7 : Cô là người văn minh

Ngày đăng: 13:34 19/04/20


Sắc mặt Trần Nhược Vũ đỏ hệt như quả gấc chín, cô biết mình đã lỡ lời khi nói ra từ ‘ cái ấy’.



Thật ra, cô muốn dùng từ khác để miêu tả văn minh hơn, ví dụ như ‘ anh bạn nhỏ’, ‘ cậu em út ‘, ‘ em trai.’.



Mặt cô nóng hầm hập như bếp lò vào độ lửa đỏ.



Cô đâu có muốn đem cái ‘ vật ‘ đó ra để so sánh đâu! Tôn nghiêm của phụ nữ với cái chỗ ấy thì liên quan cái rắm gì, cô chỉ muốn lấy ví dụ thôi.



Thô tục, quá thô tục! Trần Nhược Vũ bắt đầu cảm thấy hối hận, cô hận cái đầu óc đần độn của mình cộng thêm cái miệng nhanh nhảu đã gây ra họa.



Ngẫm lại, đều là do anh sai trước. Ai bảo anh đi so sánh cái khỉ gió gì đó giữa tôn nghiêm của đàn ông với cơ thể của phụ nữ, hại cô hùa theo dẫn dắt của anh.



Đồ lưu manh! Khiến cô trở nên bại hoại như này. Cô là người văn minh, người nói những lời thô tục kia, tuyệt đối không phải là cô!



Trần Nhược Vũ chộp nhanh lấy bình giữ nhiệt, đẩy Mạnh Cổ sang một bên chạy nhanh ra ngoài.



“ Này, chúng ta còn chưa nói xong. Cô còn kiểu so sánh nào mới mẻ táo bạo như vậy không, nói cho tôi nghe.” Mạnh Cổ cười lớn tiếng.



Cười? Cười cái gì mà cười!



Nếu thân này của cô có thể hóa thành hạt mưa, để dòng nước cuốn đi, thì cô nguyện hóa thành hạt mưa, để cách xa cách rất rất rất xa anh.



Haiz, nhưng cuộc đời là thế, có đôi khi con người sợ gì sẽ gặp nấy!



Nếu không phải vì ép buộc phải chạm mặt với anh, Trần Nhược Vũ nguyện cách xa anh hàng km. Lần này cũng thật khéo, bác sĩ chính chữa trị cho khách hàng của cô, có tên là Mạnh Cổ!



Vậy là câu chuyện cứ thế diễn ra.



Khách hàng của Trần Nhược Vũ xảy ra tai nạn xe cộ, theo thường lệ khách hàng sẽ nhận được tiền bồi thường từ bên công ty bảo hiểm. Nhưng trong lúc điều tra tai nạn thì xảy ra chút vấn đề. Để lấy được tiền bồi thường có lẽ sẽ gặp chút khó khăn, bởi trong lúc điều tra đã có chuyện phát sinh.
“ Tối hôm qua tôi lôi kéo tay bác sĩ Mạnh Cổ để nói chuyện sao?.” Cô hỏi.



“ Đúng. Nói linh ta linh tinh, nói mãi không dứt, tôi phải mở rộng màng nhĩ hết cỡ mới hiểu được cô đang nói cái gì!” Người trả lời đang đứng ở cửa phòng bệnh nhân.



Trần Nhược Vũ quay ngoắt lại, bắt được ánh mắt của Mạnh Cổ.



Anh mặc chiếc áo dài màu trắng, đẹp trai gần chết.



Trần Nhược Vũ muốn giả bộ bất tỉnh ngất lịm đi, nhớ lại lần nào đó kiên cường bất khuất đề cao tôn nghiêm của phụ nữ, lại khiến cô trở nên mạnh mẽ hơn, duy trì nét mặt cố tỏ ra bình thường để nhìn anh. Cô không sợ, cô vô cùng bình tĩnh.



Đi sau Mạnh Cổ là hai bác sĩ khác, cùng anh kiểm tra bệnh tình của bệnh nhân.



Trần Nhược Vũ nhắm mắt, thầm hiểu được hoàn cảnh éo le lúc này của mình.



Cô bị người khác lột sạch da mặt*, được đưa vào bệnh viện, nằm phòng bệnh cao cấp, được bác sĩ đẹp trai thăm khám, vị bác sĩ ấy tên là Mạnh Cổ.



(*) Ý ở đây là mất hết thể diện.



Trần Nhược Vũ cắn cắn môi, loại tình huống này muốn chết quách đi cho xong, nào có ai thấu hiểu được tâm tư của cô. Rõ ràng đã một dao chém xuống, quyết tâm dứt khoát cả đời này sẽ không còn dây dưa với anh, vậy mà những tình huống gặp lại nhau trong tình cảnh xấu hổ như này vẫn đều đặn diễn ra.



Lòng tự trọng mỏng manh yếu đuối của cô bị người đàn ông nào đó một cước đá bay lên tới tận trời xanh. Ừm, không, cô là người văn minh, không thể cùng anh nói ra những lời thô tục, đưa ra những so sánh thô tục.



Cô là người văn minh.



Trần Nhược Vũ mặt đỏ như quả cà chua chín, mở to đôi mắt nhìn Mạnh Cổ, anh đang cùng hai bác sĩ thực tập trao đổi về tình hình sức khỏe của bệnh nhân bỗng anh quay lại nhìn Trần Nhược Vũ, cười mà như không liếc mắt nhìn cô.



Trần Nhược Vũ nhanh nhẹn quay đầu sang chỗ khác, ở trong lòng tự nhủ, mình là người văn minh. Rồi lại nảy ra suy nghĩ, muốn cho anh hai đạp.