Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ
Chương 100 :
Ngày đăng: 15:46 18/04/20
Diệp Dịch Lỗi nghỉ phép ở công ty, đem toàn bộ chuyện lớn bé quẳng cho Văn Tuấn. Hắn muốn dành nhiều thời gian hơn ở bên cạnh Băng Ngưng cũng tranh thủ cơ hội này nghỉ ngơi một chút. Chính hắn cũng không nghĩ đến mình có thể ở lì trong nhà ba ngày liên tục không ra ngoài. Mỗi ngày, niềm vui lớn nhất của hắn chính là vui đùa cùng bé con ở ghế sô pha. Băng Ngưng cùng dần thả lỏng, không còn thận trọng đề phòng khi ở bên cạnh hắn. Hai người quấn quýt không rời, chỉ mong từng giây từng phút được ở cùng nhau.
Hôm nay, Diệp Dịch Lỗi phải xử lý công việc đột xuất của công ty trong thư phòng. Băng Ngưng nhẹ nhàng bê cốc nước đến bàn làm việc cho hắn, chưa kịp xoay người đi ra đã bị hắn kéo tuột vào trong lòng.
“A! Anh làm gì thế?” Băng Ngưng đánh một cái vào vai hắn, giật bắn mình với kiểu tập kích bất thình lình này của hắn.
Diệp Dịch Lỗi chả thèm tức giận, để mặc cho cô đánh vốn chẳng khác mèo cào. Hắn vùi đầu vào hõm cổ của cô, hít một hơi thật sâu.
“Ôi, toàn mùi mì ăn liền. Em trở thành gói mì ăn liền hình người rồi đấy.” Hắn giả vờ ghét bỏ.
“Anh cũng thế khác gì em.” Băng Ngưng nhíu mày, không có cô gái nào thích bị chê bai.
Hắn có tình hà hơi vào mặt cô. “Có sao?”
“Có! Một mùi chua chua.” Băng Ngưng khổ sở lánh mặt sang một bên.
“Thế à?” Diệp Dịch Lỗi cười gian. “Để anh xem thử mùi vị thế nào?” Nói xong hắn giữ chặt lấy cái gáy của Băng Ngưng để hôn cô.
Ưm…Băng Ngưng nhíu mày, hơi bất ngờ với nụ hôn này. Cô đang ngồi trong lòng hắn nên không dám động mạnh sợ lại phát sinh hậu quả đáng sợ.
“Ừ…anh thích vị này đấy.” Hai người trán tựa trán nhìn nhau. “Tối nay ra ngoài ăn đi.” Hắn vuốt mái tóc đen mượt của cô, thực sự không nỡ để cô bé này phải tiếp tục ăn mì ăn liền nữa. Từ trước đến nay, hắn vốn nổi tiếng cuồng công việc nên chưa từng để tâm nhiều đến chuyện yêu đương hẹ hò. Không như Hạ Vân Tường, dù bây giờ độc thân nhưng cũng từng yêu đương oanh liệt. Còn Nam Phong thì khỏi nói, phong lưu thiếu gia có tiếng, không thiếu thủ đoạn tán tỉnh con gái. Riêng hắn vẫn đạm mạc thờ ơ với tình ái, vẫn bị trêu là hòa thượng.
Hai người lần đầu sánh đôi đi ngoài đường, Diệp Dịch Lỗi vẫn ăn mặc nghiêm túc chỉnh tề như mọi khi trong khi Băng Ngưng mặc bộ váy nhẹ nhàng thoải mái có phần dung dị khiến khoảng cách tuổi tác của cả hai như bị kéo giãn. Bình thường Diệp Dịch Lỗi cũng không để tâm lắm đến vấn đề này nhưng hôm nay lại xảy ra một chuyện khá buồn cười khiến hắn thay đổi suy nghĩ. Lúc ở trong trung tâm thương mại, một bé gái không cẩn thận đụng phải Băng Ngưng, bị ngã ra đất. Cô bé đó chẳng những không khóc mà còn ngẩng đầu, tròn xoe mắt nhìn bọn họ.
“Bạn nhỏ không sao chứ?” Băng Ngưng vội vàng nâng cô bé dậy. “Có đau không em?”
Cô bé lắc đầu. Sau đó nhìn chằm chằm vào Diệp Dịch Lỗi. “Chị xinh đẹp à, người kia là bạn trai của chị sao?”
Ớ…Băng Ngưng ngẩn người không biết đáp như thế nào. Cuối cùng Diệp Dịch Lỗi tiến lên xoa đầu đứa nhỏ đáp. “Đúng rồi!!”
“Bạn thật là…” Kiều Kiều xoa khuôn mặt đang nhăn nhó của Băng Ngưng. “Đùa bạn thôi. Mình thừa nhận mình không phải tình cờ gặp anh ấy ở đây. Lần trước, mình đi ăn ở nhà hàng bị rơi mất tiền, anh ấy đã trả giúp mình tiền cơm, sau đó không chịu nhận lại tiền mình trả. Hôm nay gặp mặt chủ yếu để cảm ơn anh ấy tiện hỏi thăm tình hình của bạn luôn. Nhắc mới nhớ…cái đồ chết tiệt nhà bạn, mất tăm mất tích lâu như thế cũng không thèm liên lạc với mình.”
“Thật sao?” Băng Ngưng lo lắng hỏi lại nhưng nhìn Kiều Kiều không giống đang nói dối.
“Đương nhiên rồi.” Kiều Kiều nhéo nhéo khuôn mặt đang cau có cùa Băng Ngưng. “Yên tâm đi. Mình biết bạn muốn tốt cho mình. Mình sẽ nghe lời bạn.”
Tuy Kiều Kiều nói vậy nhưng Băng Ngưng vẫn rất lo lắng. “Thế thì bạn theo mình về ngay bây giờ đi.”
“Được rồi!” Kiều Kiều không thoải mái lắm nhưng vẫn gật đầu.
Thật ra Kiều Kiều thấy rất áy náy với Băng Ngưng vì đã nói dối mặc kệ bạn thân đang lo lắng cho mình. Lời nói của cô nửa thật nửa giả. Thật là bọn họ không phải quan hệ yêu đương gì, và hôm nay quả thật muốn cảm ơn hắn. Nhưng giả đó là cô đã yêu hắn mất rồi thậm chí không kịp thu lại nữa.
Hai cô gái trở về thì không thấy Lưu Duệ Hàng đâu.
“Anh ấy đâu rồi?”
“Đi rồi!” Đối với câu hỏi khách sáo của Kìều Kiều, Diệp DỊch Lỗi cũng lạnh nhạt trả lời cho có. Nếu không phải cô là bạn thân nhất của Băng Ngưng, hắn chẳng dỗi hơi can thiệp vào chuyện này. “Kiều tiểu thư, nể tình cô là bạn tốt của Ngưng Nhi, tôi có lòng khuyên cô một câu: tốt hơn hết nên tránh xa Lưu Duệ Hàng một chút.”
“Tôi cũng vì tình cảm của Băng Ngưng dành cho anh mà nhắc nhở anh, đừng để tôi biết anh bắt nạt cô ấy.”
Diệp Dịch Lỗi bật cười trước lời khiêu khích của cô bé con này, quả nhiên ở cùng với Lưu Duệ Hàng cũng khó ưa như nhau.
“Kiều Kiều, đưa di động đây.” Băng Ngưng nói xong cầm lấy di động của Kiều Kiều, tìm đến số của Lưu Duệ Hàng rồi xóa đi.
“Ngưng Nhi…”
“Dù bạn trách mình cũng được, mình không thể để bạn ở cùng một chỗ với Lưu Duệ Hàng.” Băng Ngưng kiên quyết xóa số liên lạc của Lưu Duệ Hàng đi. Chỉ có điều, cô không lường hết được sức mạnh của định mệnh và số phận đôi khi không thể ngăn cản...không phải chỉ xóa một dãy số là có thể thay đổi số mệnh...