Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 101 :

Ngày đăng: 15:46 18/04/20


Từ ngày tình cờ gặp Kiều Kiều cùng Lưu Duệ Hàng ở trung tâm thương mại, tâm trạng của Băng Ngưng luôn lo lắng không yên. Cô rất hiểu cá tính của bạn mình. Cô nàng kia không giống với cô, rất có chủ kiến cùng mạnh mẽ, một khi đã quyết định việc gì thì dù đụng phải tường bê tông cũng không chịu quay đầu. Quay sang nhìn Diệp Dịch Lỗi vẫn thản nhiên như không, Băng Ngưng hơi bất mãn.



“Kiều Kiều có chính kiến của mình, em lo lắng như vậy có ích lợi gì?” Bắt gặp cô gái đang bất mãn trừng mắt nhìn mình, Diệp Dịch Lỗi vẫn thong thả nói.



“Nhưng đây là Lưu Duệ Hàng nên Kiều Kiều chắc chắn chịu thiệt thòi.”



“Cô ấy cũng không thích em ở cùng với anh. Liệu em có vì nghe lời cô ấy mà rời xa anh không?”



“Đương nhiên là không.” Băng Ngưng nhíu mày, không do dự đáp lời mà không kịp ý thức mình đang bị gài bẫy. Diệp Dịch Lỗi nghe thấy thế thì nụ cười đã rộng đến mang tai. “Hai người khác nhau không thể đổ đồng chung thế được. Hay là em giới thiệu anh Tử Hạo cho Kiều Kiều.” Cô lẩm bẩm.



“Bây giờ em nên chú tâm vào chuyện của mình…chuyện của hai chúng ta thì hơn.” Nếu Băng Ngưng thật sự đề nghị như vậy sẽ khiến Tử Hạo vô cùng khó xử và đau lòng. Chưa kể…con nhóc kia căn bản không xứng với Tử Hạo.



“Anh…”



“Chuyện tình cảm của Kiều Kiều nên để cô ấy tự quyết định.” Nếu tình yêu nói từ bỏ là từ bỏ được ngay thì chính bản thân hắn cũng không khổ sở bao lâu nay. “Chuyện tình cảm chỉ có thể dựa vào mỗi người, người ngoài khó can thiệp.”



Những lời này làm Băng Ngưng nghĩ hắn đang nói về chính mình. Diệp Dịch Lỗi đã từng đối xử với cô rất tệ thế nhưng cô vẫn cố chấp giữ lấy tình yêu này không phải sao. Thế thì cô có tư cách gì nói Kiều Kiều.



Diệp Dịch Lỗi có chuyện đột xuất phải về công ty xử lý. Tâm trạng của Băng Ngưng không tốt nên hắn không yên tâm để cô ở nhà một mình ôm nỗi lòng không vui. Hắn dẫn theo cô cùng đến công ty nhưng cô không muốn lên.



“Em theo anh đi lên văn phòng ngồi đi. Anh không xong sớm được đâu.”



“Em ở dưới này chờ anh xong việc thì hơn.” Băng Ngưng cười nhẹ.



“Thế cũng được. Anh sẽ cố gắng làm xong nhanh.” Hắn đưa cô vào đến cửa hàng bánh ngọt ở lầu dưới rồi mới đi lên công ty.”



Băng Ngưng chống cằm nhìn ra bên ngoài, trong lòng vẫn lo lắng cho Kiều Kiều. Tuy nhiên, cô cũng đã thông suốt một điều, chuyện tình yêu vốn là lý lẽ con tim, không phải người khác muốn sắp đặt thế nào là được. Nếu bây giờ có người muốn cô rời xa Diệp Dịch Lỗi thì cô nhất định không cam lòng…không…phải nói nhất định không buông tay. Cô đang suy nghĩ thất thần đến mức có người đến gần cũng không nhận ra.


Phản ứng dị thường của Băng Ngưng làm Diệp Dịch Lỗi kinh sợ. Hắn vội vàng đuổi theo cô, chỉ vài bước đã đuổi kịp vì Băng Ngưng vốn đang sợ hãi lại yếu ớt, chạy được hai ba bước đã ngã sấp trên mặt đất. “Ngưng Nhi, em sao thế?” Hắn lo lắng kéo cô gái đang hoảng sợ vào lòng, liên tục gọi tên cô. “Ngưng Nhi...”



Băng Ngưng run rẩy. “Cháy...cháy rồi...” Cô gào lên thất thanh. “Mẹ ơi...cứu con...”



“Băng Ngưng! Em bình tĩnh lại! Nhìn anh này!” Đây không phải lần đầu tiên Diệp Dịch Lỗi thấy tình trạng này của Băng Ngưng. Lúc mới đến Diệp Gia, cô luôn rơi vào trạng thái hoảng loạn này, phải mời bác sĩ tâm lý trong thời gian dài, tình trạng mới được cải thiện. Tuy nhiên chưa lần nào lại bạo phát hoàn toàn mất khống chế như thế này.



“Cứu...cứu với...Mẹ ơi...cứu mẹ tôi...cứu...” Băng Ngưng túm lấy vạt áo Diệp Dịch Lỗi vừa khóc vừa cầu khẩn tựa như quay trở lại thảm cảnh năm nào.



Diệp Dịch Lỗi ôm chặt lấy Băng Ngưng, không ngừng trấn an cô. Phía kia lửa đang cháy mạnh, xem ra là nổ khí gas rồi. Xe cứu hỏa cùng cấp cứu hú còi inh ỏi không ngừng lao đến. Trong hoàn cảnh này muốn Băng Ngưng bình tĩnh lại là không thể.



“Ngưng Nhi! Đừng sợ! Chúng ta đi khỏi đây được không.” Hắn khẽ vỗ về tấm lưng đang run rẩy của Băng Ngưng, rồi bế cô trở về xe. Băng Ngưng vẫn nắm chặt áo của hắn, khóc nấc lên. “Cứu mẹ tôi...cứu mạng...” Cô khóc đến xé ruột xé gan.



“Ngưng Nhi, nhìn anh đi. Mọi chuyện đều qua rồi, sẽ ổn thôi. Qua rồi...” Diệp Dịch Lỗi nhanh chóng đặt Băng Ngưng vào trong xe, thắt dây an toàn rồi rời đi nơi này.



Băng Ngưng ngồi co ro trên ghế phụ, hoàn toàn đắm chìm trong kí ức kinh hoàng vụ hỏa hoạn năm nào. Tiếng nộ rất mạnh...Tiếng kêu kinh hoàng của mẹ khi bị thiêu sống trong ngọn lửa...còn có bóng dáng một người phụ nữ bí ẩn, người để mặc bọn họ chết cháy.



“Ngưng Nhi...” Lại là tiếng gọi kia. Băng Ngưng siết chặt hai tai mình, nhắm chặt mắt lại. ‘Đừng gọi nữa....đừng kêu nữa...’



“Ngưng Nhi, chờ chị lớn lên sẽ mua nhiều quần áo đẹp cho em nhé.”



“Ngưng Nhi...”



“Ngưng Nhi...”



Tiếng gọi vừa xa lạ lại tựa như vô cùng quen thuộc không ngừng vang vọng. Đôi mắt đang nhắm chặt của cô đột nhiên mở ra.



“Chị ơi..”