Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ
Chương 108 :
Ngày đăng: 15:46 18/04/20
“Tôi ở lại!” Băng Ngưng không do dự nói. Dương Tư Thần bị thương vì cứu cô, vì tình hay vì lý cô đều phải ở lại chăm sóc anh.
“Cô?” Tư Đồ Mạch nhìn cô. “Vậy cô định nói với người nhà thế nào? Diệp Dịch Lỗi chắc chắn rất để ý...”
“...” Băng Ngưng trầm mặc một lúc nhưng rồi vẫn kiên quyết. “Không sao, tôi sẽ nghĩ cách. »
Có được câu trả lời của Băng Ngưng, thật ra không ngoài dự đoán của hắn, Tư Đồ Mạch nhanh chóng rời đi khỏi nhà Dương Tư Thần. Có lẽ vì cảm thấy áy này, hắn không thể lưu lại thêm để nhìn ánh mắt tuyệt đối tin tưởng của Băng Ngưng dành cho mình. Hắn biết Băng Ngưng nhất định sẽ ở lại, cô gái ngốc nghếch này. Hắn cũng biết cô sẽ lãnh hậu quả gì khi quyết định ở lại đây. Nhưng hắn không nói với cô, hắn chọn im lặng, làm đồng lõa.
Băng Ngưng lấy di động ra, không biết tắt nguồn từ lúc nào khiến cô hoảng hốt. Vội vàng bật điện thoại lên. Đã muộn thế này, trong nhà chắc đã gọi điện cho cô nhưng không được. Cô gọi về nhà trước tiên. Người nhận điện thoại là Lâm Thanh Âm.
“Mẹ, con Ngưng nhị ạ.” Băng Ngưng dùng giọng điệu làm nũng với mẹ thường thấy.
“Ngưng Nhi, con đang ở đâu? Muộn thế này rồi sao còn chưa về?” Lâm Thanh Âm lo lắng hỏi.
“Mẹ! Con xin lỗi muộn thế này mới gọi điện về nhà, con quên mất. Hôm nay, con xin phép ngủ lại nhà Kiều Kiều ạ.”
“Kiều Kiều?”
“Vâng ạ! Ngày mai, con đi học từ nhà bạn ấy rồi sẽ tranh thủ về nhà sớm ạ.” Băng Ngưng cười to, giống như đang đùa vui vẻ với bạn.
“À, được rồi. Con đi chơi vui vẻ.” Lâm Thanh Âm nói. “Đúng rồi, Dịch Lỗi biết không?”
“Con đang định gọi cho anh ấy.”
“Mẹ sẽ nói với nó. Đừng thức khuya quá đấy.” Bà nói tựa như bà mẹ lo lắng cho con gái lằn nhẵn không dứt. Vừa ngắt điện thoại, Băng Ngưng vội vàng gọi cho Kiều Kiều, kể sơ qua tình hình. Tuy biết mẹ sẽ không gọi đến nhà Kiều Kiều để kiểm tra nhưng cẩn thận một chút cũng tốt.
Diệp Dịch Lỗi nhìn Băng Ngưng, hiển nhiên không hề tin tưởng những gì cô nói. Không ngờ cô dám ra ngoài cả đêm không về.” Thật sao?”
“Vâng!” Băng Ngưng kiên trì khẳng định. “Không tin anh gọi cho Kiều Kiều đi.” Băng Ngưng nói xong lấy di động ra. Đúng lúc này, di động đổ chuông, cô còn chưa kịp nhìn ai gọi điện thoại đã bị giật đi.
Chết rồi! Nếu là cuộc gọi của Dương Tư Thần thì cô đến cả nơi chôn thây cũng không có.
Diệp Dịch Lỗi không khó nhìn ra tâm trạng lo lắng của Băng Ngưng, nhấn tiếp điện thoại.
“Ngưng Nhi, bạn về đến nhà rồi sao?” Giọng Kiều Kiều lảnh lót trong điện thoại.
Nhận ra giọng của Kiều Kiều, Băng Ngưng thở phào nhẹ nhõm. Quay ra nhìn Diệp Dịch Lỗi, ý hỏi có thể nghe điện thoại không.
“Cảm ơn bạn ở với mình đêm qua, thật ngại quá. Sau này nhất đinh hậu tạ.” Mặc kệ bên này có người nghe hay không hay ai là người nhận cuộc gọi, Kiều Kiều vẫn tự mình nói một lèo.
“Nếu cảm thấy ngại thì sau này bớt làm mấy chuyện khiến bản thân ngại đi.” Hắn lạnh lùng nói rồi ngắt điện thoại.
Lòng bàn tay Băng Ngưng đổ đầy mồ hôi. Không rõ như vậy có đủ để giấu giếm hắn không. Cô bèn thử chậm rãi tới gần thăm dò. “Sau này sẽ không như thế nữa.” Cô tựa vào lòng hắn. “Thạch Đầu, em mệt lắm. Đừng tức giận...hình như em...rất nhớ anh...chỉ một đêm.”
Diệp Dịch Lỗi nhìn quần áo Băng Ngưng đang mặc, nhận ra đó không phải là đồ của cô nhưng cũng không lên tiếng. Trong lòng hắn tràn đầy nghi ngờ, ngay cả cuộc điện thoại vừa rồi cũng không đáng tin.
Băng Ngưng cứ thế dựa vào lòng hắn, không lên tiếng cũng không có động tĩnh gì. Một lúc lâu, Diệp Dịch Lỗi mới cúi xuống nhìn cô, không nghĩ cô cứ thế ngủ ngay trong lòng hắn. Cô có vẻ rất thích tựa vào ngực hắn. Mấy ngày ở căn hộ, cô luôn thích áp tai vào ngực hắn, cô nói tiếng trái tim hắn đập nghe rất êm ái.
"Băng Ngưng, tốt hơn hết em không nên lừa gạt anh. Nếu có thì chớ để anh lần ra được...nếu không, em không thể gánh nổi hậu quả đâu."